Dựa theo tiến trình lịch sử, bất kỳ đế quốc tư bản nào đánh mất thuộc địa đều suy yếu với tốc độ chóng mặt, Tây Ban Nha, Hà Lan, Bồ Đào Nha… và rồi tới cả Pháp, Anh,… đều không thể thoát khỏi quy luật ấy.
Thậm chí đến thời hiện đại còn xuất hiện b·ạo l·oạn, b·iểu t·ình đòi ly khai…
Ngược lại, thuộc địa dồi dào sung túc sẽ giúp đế quốc tư bản trở thành siêu cường hùng mạnh.
Đây cũng là lý do trong lịch sử, khi thế chiến 2 bùng nổ thì Nhật Bản gia nhập phe trục, đơn giản vì Nhật muốn khiêu chiến Anh-Mỹ, mở rộng thuộc địa để trở thành siêu cường.
Xét về lịch sử, chỉ duy nhất các nước XHCN mới có cơ hội tự mình đi lên trở thành siêu cường mà chẳng cần tới thuộc địa bơm máu.
[Ví dụ: Liên Xô, Trung Quốc tự mình phát triển đi lên thành siêu cường thế giới mà không cần bất kỳ thuộc địa nào cả.]
Và Nhật Bản sẽ không theo hướng XHCN được vì thiếu tài nguyên dầu mỏ, buộc phải phát triển theo hướng đế quốc tư bản, t·ranh c·hấp Anh, Mỹ.
Với Đại Việt hiện tại, việc xuất hiện thêm Nhật Bản hùng mạnh sẽ giảm bớt áp lực đến từ phương tây nên Trần Tí không ngại hỗ trợ Nhật Hoàng q·uấy r·ối Anh – Mỹ.
Còn về phần Lưỡng Quảng.
Ở hai tỉnh này, dân cư đều lấy Thiên Long Nhân làm chủ, Quảng Tây thì có thêm người Tráng chiếm tỷ lệ tương đối, ngôn ngữ, văn hóa cũng khác tộc Việt.
Khu vực này khác với Đại Nam có cùng chủng tộc, văn hóa, ngôn ngữ, nguồn gốc với Đại Việt nên không thể thôn tính, sát nhập được.
Dù sao người Việt và Trần Tí không tàn bạo giống một số quốc gia, sẵn sàng dùng chính sách d·iệt c·hủng người da đỏ, người hồi giáo để c·ướp lấy lãnh thổ.
Bản thân xã hội chủ nghĩa lại không cần Lưỡng Quảng làm thuộc địa nên chủ trương của Trần Tí là giúp đỡ nhân dân Quảng Tây và Quảng Đông giữ quyền tự chủ, trở thành vùng đệm bảo hộ Đại Việt khỏi uy h·iếp từ đế quốc phương tây.
Huyền An nghe giải thích đầy đủ vấn đề như được mở rộng tầm mắt, lấp lánh ánh sao hướng về Trần Tí.
Cô thể hiện sự hâm mộ rõ ràng khiến anh đắc chí.
Nhân lúc đang hăng, Trần Tí tiếp tục:
- Miền nam nhìn có vẻ ít quân vì chỉ có một sư đoàn nhưng nên nhớ giáp Dưa Lạc có sẵn Tây Việt tương tự như lá chắn phòng ngự, chúng ta chủ yếu phòng ngừa Anh – Pháp đổ bộ tại Sài Gòn.
- Rất may, Sài Gòn có cơ sở công nghiệp từ trước và lực lượng hải quân khá mạnh, người tây dương rất khó tiếp cận.
Nhìn từ bố phòng, có vẻ miền nam hơi yếu nhưng đây lại là khu vực an toàn nhất.
Khác với trong lịch sử, Trần Tí đã chế tạo hải quân và lực lượng phòng ngự ven biển mạnh tại miền nam, tuy không đủ để giúp Đại Việt đánh tới trời âu nhưng bảo vệ lãnh thổ không khó.
Lại có Tây Việt, lực lượng nhân dân Dưa Lạc thân Việt trở thành lá chắn chống Pháp nên miền nam vô cùng an toàn.
- Hiệp định hỗ trợ với Nhật Bản, anh cũng đã ký kết với Nhật Hoàng, Anh Quốc sẽ sớm phải đối mặt với đế quốc Nhật bản trong tương lai.
- Còn ở khu vực miền bắc, Trương Ái Lan đã được dẫn tới Lạng Sơn, chuẩn bị phối hợp với những người có uy tín trong Lưỡng Quảng để xây dựng chính quyền tự lập thân Việt.
- Chiến sự sẽ sớm nổ ra.
- Ủa?
- Anh không định chờ Đại Thanh t·ấn c·ông trước rồi phản kích để chiếm đại nghĩa sao?
Huyền An kinh ngạc.
Trần Tí gõ lên trán cô cong một cái, ra vẻ thất vọng, buồn lòng:
- Em quên rồi sao?
- Quên cái gì?
- Chân lý đạn pháo, người chiến thắng là người đúng.
Trần Tí vừa nói vừa nhìn chăm chú vào cửa khẩu Lạng Sơn.
Ánh mắt của anh như xuyên qua hàng chục ki lô mét để nhìn thấy bộ đội Đại Việt lên đường xuất chinh.
Áo xanh lá cây và nón cối hàng hàng lớp lớp trên con đường trải đầy bê tông xi măng.
Nghe đâu đây là đoạn đường vừa mới được tăng ca làm gấp bởi người Việt gốc Thiên Long và Long Kiều hợp tác.
Trong đó, Nhạc Vũ đại diện cho người Việt gốc Thiên Long còn Trương Ái Lan đại diện cho Long Kiều thân Việt.
Cuộc đời có những lúc lên voi xuống chó theo cách chẳng ai ngờ.
Nhiều khi cứ ngỡ vinh quang trước mắt rồi vụt cái chìm trong bóng tối.
Đôi lúc đã cúi đầu chấp nhận dưới đáy vực sâu lại bùm một cái trở lại màu vàng tươi rói.
Đây là kinh nghiệm mà Trương Ái Lan đúc kết lại từ những gì bản thân trải qua.
Hiện tại, cô là một người phụ nữ quý phái trong trang phục sườn sám cách tân, xung quanh có hàng chục tay chân vây quanh.
Làn da trở nên khỏe mạnh, hồng hào, cơ thể có thịt, đẫy đà hơn hẳn.
Rất khó để liên hệ người trước mắt này với Trương Ái Lan đày đọa trong nhà tù vài tháng trước.
Bên cạnh cô, Nhạc Vũ xinh đẹp, lạnh lùng trong trang phục áo dài truyền thống của người Việt, thể hiện sự khác biệt rõ ràng về thân phận.
Người Việt gốc Thiên Long và Long Kiều khác nhau, không thể đánh đồng.
Mặc dù Nhạc Vũ cố ý làm mặt lạnh nhưng Trương Ái Lan cứ cố ý xích lại gần:
- Công nhận lãnh tụ thật là sáng suốt.
- Tiên hạ thủ vi cường, những trường hợp đã xác định quân địch muốn t·ấn c·ông thì phải mạnh tay giành lấy quyền ra tay trước, chỉ cần chiến thắng là được.
- Một khi thắng trận thì lúc đó tùy ý viện một cái cớ là xong, đúng không em gái.
Trương Ái Lan liên mồm dùng từ “lãnh tụ” cứ như thể Trần Tí là lãnh tụ của cô ta vậy.
Nguyên nhân bởi vì quốc lực Đại Việt hùng mạnh trong khi Mãn Thanh lộ rõ sự suy yếu khi để thua và hèn yếu trước tây dương.
Đại Ngọc Nhi chỉ theo bản năng ký hiệp định đầu hàng nhưng không biết ảnh hưởng mà nó mang tới cho toàn bộ Đại Thanh là cực kỳ khủng kh·iếp và sẽ dần dần bộc lộ ra từ từ.
Bởi vì tự nhận bản thân khác với người Mãn Thanh thắt bím tóc, Nhạc Vũ không muốn dính dáng gì tới Trương Ái Lan nhưng nhắc tới lãnh tụ thì Nhạc Vũ vẫn vô ý thức gật đầu:
- Đúng vậy, chiến trường thực tế không phải nơi để đánh võ mồm.
- Vì sợ bị chửi mà bỏ lỡ thời cơ mới là tội nhân của đất nước.
- Hiện nay, Đại Thanh đã lộ rõ ý đồ xâm lược, không chủ động t·ấn c·ông trước chỉ lộ rõ sự hèn yếu.
- Nhược quốc vô ngoại giao, thất bại trên chiến trường thì chẳng có tư cách nói năng gì cả.
Khác với những cô gái ngủ mơ trong cung cấm xa hoa, cả Nhạc Vũ và Trương Ái Lan phải đi bươn chải ngoài đời từ nhỏ, không cần ai dạy cũng hiểu nguyên tắc mạnh được yếu thua, nòng súng tức chân lý.
- Đúng vậy, nhưng phận là cấp dưới, chị nghĩ chúng ta không nên để lãnh tụ bị chỉ trích mà phải lo bố trí sẵn lý do.
Nghe Trương Ái Lan nói, Nhạc Vũ hơi nhíu mày:
- Ý chị là gì?
- Ví dụ nhé, nếu đột nhiên một đội binh lính nào đó của Mãn Thanh, t·ấn c·ông đ·ốt p·há hàng hóa, làng mạc của người Việt thì chẳng phải đã có lý do xuất binh sao?
Người thông minh nghe phát hiểu liền.
Nhạc Vũ nhíu mày nhìn Trương Ái Lan, cô biết ý của Trương Ái Lan là sử dụng quân cờ nội gián, cố tình gây xung đột với Đại Việt để làm cớ.
Về bản năng, cô không thích những hành động ngầm xấu xí này nhưng về lý trí lại chẳng có lý do gì để phản đối.
Rõ ràng, nó có lợi cho Đại Việt trong việc phát động c·hiến t·ranh giải phóng Lưỡng Quảng hơn.
- Cái này… em không biết!
Nhạc Vũ lắc đầu tỏ ý không muốn dính tới.
Nụ cười trên môi Trương Ái Lan càng rạng rỡ hơn.
Nói thật, ở trong lòng Trần Tí, Trương Ái Lan có vị thế thấp hơn rất nhiều so với Nhạc Vũ.
Trương Ái Lan biết rõ điều đó.
Dù sao Trương Ái Lan cũng đã bị thất thế nhiều năm, các mối quan hệ và quân cờ ẩn nấp khi xưa chưa chắc đã vận dụng được bao nhiêu.