Cư dân trong thành Quảng Châu tất nhiên cũng hành động.
Có người tỉnh ngộ chạy trốn b·ị b·ắn c·hết dưới cửa thành.
Có người quỳ liếm dưới chân giặc tây dương để xin tha mạng.
Có người trốn dưới hầm, ráng bịt miệng không để lộ.
Có kẻ liều mạng cầm dao ra lấy thân đỡ đạn rồi c·hết thảm.
Cũng có người bôi tro, trét phân lên mặt giả làm ăn mày.
Mỗi người có một lựa chọn nhưng không ai có thể ngăn cản v·ụ t·hảm s·át, c·ướp b·óc diễn ra khắp Quảng Châu khi q·uân đ·ội duy nhất đủ sức bảo vệ họ đã b·ị đ·ánh lui.
Bát kỳ lão gia ngày nào còn sỉ nhục, chửi rủa binh lính Lục Doanh vì vài chục lạng bạc nay phải trơ mắt nhìn toàn bộ tàn sản trị giá gấp hàng ngàn, hàng vạn lần rơi vào tay giặc Pháp.
Nhưng ông ta không hối hận.
Dưới tư tưởng tẩy não, lật sử, ông ta cho rằng việc bán nước, quỳ liếm trước ngoại bang vinh quang hơn ra sức chống giặc.
[Nghe có vẻ khó tin nhưng nếu mọi người chú ý những thành phần ủng hộ nhà Nguyễn bán nước cho Pháp và tung hô thực dân Pháp “khai hóa văn minh” thì sẽ biết sức mạnh tẩy não, xuyên tạc kinh khủng thế nào.]
Thậm chí vì người tây dương không đủ nhân lực, các bát kỳ lão gia dẫn đầu bang hội, côn đồ làm long gian hỗ trợ c·ướp b·óc, tiếp thêm một tay đàn áp dân thường.
Tình cảnh dân chúng trong thành Quảng Châu càng trở nên thảm thiết hơn.
Giặc chồng giặc, c·ướp chồng c·ướp, không để bất kỳ con đường sống nào.
Đại Thanh đã quá thành công trong việc nô lệ hóa cả một dân tộc.
Dựa vào đó, sự thống trị của họ được ổn định nhưng cũng tạo ra đám “long gian” c·ướp b·óc còn hung ác hơn gấp nhiều lần quỷ tây dương.
Vụ c·ướp b·óc diễn ra trong suốt một ngày một đêm, đến khi dừng lại thì Quảng Châu phồn hoa ngày nào đã tan hoang hết.
Phố xá phồn vinh ngày nào giờ chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át.
Diễn viên múa kinh kịch đàn hát như cái máy giữa núi xác biển máu mà chẳng biết làm gì.
Cảnh t·ang t·óc, tan hoang diễn ra khắp các khu phố phồn hoa, thịnh vượng nhất.
Càng giàu có thì càng hiểm nguy trước họa ngoại xâm.
Nơi duy nhất tạm coi là yên ổn nằm tại khu ổ chuột.
Bởi vì quá nghèo, không ai thèm để tâm đến, thậm chí còn nhân cơ hội vơ vét được chút cơm thừa, canh cặn nên ăn uống no đủ hơn người thường.
Quả nhiên, niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác.
Đây mới là quá trình “khai hóa” của các nước đế quốc tư bản, đi tới đâu h·iếp g·iết tới đó.
Về sau, truyền thông phương tây và me tây xuyên tạc, tẩy trắng nên nhiều người không biết sự thật đẫm máu này, sống c·hết hô hào “chúng ta đã đánh đuổi một nền văn minh”.
Nhưng với những người dân đương thời thì họ tình nguyện ăn rễ cây, củ ấu cũng không muốn được “khai hóa” bằng súng đạn với lưỡi lê.
Cũng trong lúc này, những nền văn minh đi “khai hóa” cho nhân loại đã hoàn thành ký kết hiệp định có tên là “Quảng Châu đình chiến” với Mãn Thanh ở Bắc Kinh.
[1, Anh, Pháp, Mỹ có quyền thành lập các đại sứ quán tại Bắc Kinh
2, Thêm mười hải cảng được mở phục vụ thương mại gồm Ngưu Trang, Đạm Thủy, Hán Khẩu, và Nam Kinh.
3, Quyền tự do của tất cả các tàu nước ngoài bao gồm cả tàu thương mại, t·àu c·hiến được tự do di chuyển trên sông Dương Tử.
4, Người nước ngoài được tự do đi lại trong lãnh thổ Mãn Thanh, không chịu pháp luật Mãn Thanh kiểm soát.
5, Mãn Thanh phải trả một khoản tiền thù lao gồm sáu triệu lượng bạc cho Anh và bốn triệu cho Pháp hoặc cắt nhường lãnh thổ tương đương.
6, Mãn Thanh phải chấp nhận để người tây dương buôn bán t·huốc p·hiện và ưu tiên cho người Anh giữ quyền ưu tiên khai thác quặng mỏ, tài nguyên hạng một, Pháp và Mỹ, ưu tiên quyền khai thác tài nguyên hạng hai.
7, Mãn Thanh phải phối hợp với liên quân Anh – Pháp tiến hành bao vây tiêu diệt quân xâm lược Đại Việt độc tài, quân phiệt để bảo vệ nền dân chủ, tự do và toàn vẹn lãnh thổ của Đại Nam.
8, Anh chiếm giữ đảo Hồng Kông, Ma Cao gán nợ cho Bồ Đào Nha, Quảng Châu được trả lại cho Mãn Thanh không cho phép đồn trú binh lính tại đây.]
Đây chính là hiệp định cuối cùng được ký kết.
Ngoài việc bổ sung thêm tiền công, cắt nhường lãnh thổ thì điểm trọng yếu nhất là yêu cầu Mãn Thanh tham chiến chống lại Đại Việt.
Vốn dĩ có thân phận là bố nuôi của Nguyễn Vương nên Mãn Thanh không chần chừ chút nào tuyên chiến với Đại Việt, một quốc gia bé bằng lỗ mũi.
Chúng không biết rằng, đây sẽ là ác mộng của Mãn Thanh, mầm mống dẫn tới sự sụp đổ của toàn bộ triều đình.
Hiện tại, Mãn Thanh vẫn tự cao tự đại, ương ngạnh cho rằng bản thân là thiên triều thượng quốc, giàu có vĩ đại, không thể nào thua Đại Việt nghèo đói được.
“GDP của Mãn Thanh lớn hơn tất cả các nước Đông Nam Á cộng lại, chỉ một Đại Việt con con, không đáng để lo.”
Achille thuật lại những lời mà sứ thần Mãn Thanh nói, chỉ có thể phì cười lắc đầu.
Những người khác cũng nở nụ cười, thật không biết Mãn Thanh lấy đâu ra tự tin để khinh thường Đại Việt.
- Giống cái gì nhỉ, à đúng rồi, giống các trùm tài phiệt chỉ quan tâm đến GDP, cho đó là sức mạnh mà không cần để ý đến họng pháo chĩa vào đầu vậy.
Ở thời kỳ này, GDP đã xuất hiện và được sử dụng từ lâu.
Tuy nhiên, bởi vì nước Mỹ và tư bản chưa thống trị toàn cầu nên GDP vẫn còn rất bình thường, không bị thần thánh hóa, vĩ đại vô biên như thời hiện đại.
Đế quốc Anh – Pháp phổ biến cho rằng GDP chỉ là một con số, không nói lên được điều gì.
Bởi vì nếu xét theo lý thuyết GDP tối thượng thì Anh, Pháp phải đầu hàng Mãn Thanh từ lâu chứ không phải vác súng xâm lược.
Rất rõ ràng, khi GDP của Anh, Pháp thấp thì họ sẽ xem nhẹ GDP, đơn giản vậy thôi.
[Trong lịch sử, có nhiều nhà nghiên cứu của Anh – Pháp – Mỹ cho rằng GDP là một con số không khách quan, chỉ để xem cho vui, đến tận khi Mỹ vươn lên thành siêu cường thì mới biến GDP là tiêu chuẩn đánh giá chung của thế giới. (các bạn có thể tìm hiểu về lịch sử của GDP)
Rất nhiều người nhầm tưởng rằng GDP quan trọng nhưng bản chất là Mỹ đủ mạnh để biến GDP thành một thứ quan trọng.]
- Hừ, chúng ta đã có lòng tốt muốn bán cho họ súng ống tối tân, không chịu thôi, ngu thì c·hết.
- Chờ đến khi súng dí lỗ đít rồi thì có nhảy cũng muộn.
Parkes khinh thường quan viên Mãn Thanh ham buôn bán kiếm tiền chứ không biết xây dựng quân sự tự chủ để bảo vệ bản thân.
- Chắc ở trong mắt họ, những kẻ xâm lược cầm súng tới gặp mặt chỉ cần uốn ba tấc lưỡi, b·ắt c·óc đạo đức, giơ băng rôn, hô khẩu hiệu là có thể đuổi đi.
- Chuyện hài Mãn Thanh.
- Một suy nghĩ ngây thơ và tầm thường.
William cảm rút một hơi thật sâu, khinh miệt châm biếm:
- Trên thế giới có thằng ngu như vậy ư?
- Có tiền không có súng thì khác nào vẫy tay mời giặc c·ướp?
- Ngay cả thổ dân da đỏ cũng biết bỏ tiền mua súng.
- Mãn Thanh… còn thua cả thổ dân ăn lông ở lỗ.
William hiểu rất rõ ràng, quy tắc của thế giới này chưa bao giờ thoát khỏi sức mạnh và quyền lực.
Ngay cả thổ dân da đỏ lạc hậu hơn châu á cũng biết phải đổi lấy súng ống để tự vệ nhưng lại có những quốc gia ngây thơ, chỉ trông chờ vào việc dùng GDP cao để đối phương buông súng đầu hàng.
Và Mãn Thanh thực ra không hề nghèo chút nào, Di Hòa Viên, cố cung, kho báu đồ sộ của triều đình Mãn Thanh dư sức chế tạo ra những đội quân hùng mạnh bậc nhất thế giới.
Nhưng lựa chọn của Mãn Thanh là tập trung buôn bán kiếm tiền, ăn sung mặc sướng, quý tộc hưởng thụ, ai tới đánh thì cắt đất đền tiền chứ kiên quyết không phát triển quân sự “vô dụng”.
Và lựa chọn khó hiểu này tất nhiên do Đại Ngọc Nhi, một fan cứng của tiểu thuyết ngôn tình đưa ra.