Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 215: Quảng Châu đình chiến (4)



Chương 215: Quảng Châu đình chiến (4)

Nhìn thấy Parkes cùng lính tây dương tới gần, giọng Diệp Danh Sâm khàn khàn:

- Giết ta đi!

Parkes lắc đầu:

- Không được, q·uân đ·ội hoàng gia Anh không cư xử man rợ như vậy, chúng ta sẽ đối xử tử tế với quý tộc.

Ở thời điểm này, chính trị phổ biến ở phương tây là Quân Chủ Lập Hiến, hoàng đế cùng quốc hội, nghị viện tồn tại song song.

Hoàng đế Phổ, hoàng đế Áo – Hung, nữ hoàng Anh, hoàng đế Pháp, hoàng đế Nga… Các cường quốc hùng mạnh tại phương tây đều tồn tại hoàng gia và quý tộc.

Vậy nên quý tộc và hoàng gia vẫn được người tây dương tôn trọng theo lễ nghi vì chính mẫu quốc của họ cũng làm như vậy.

Diệp Danh Sâm cười lắc đầu, nụ cười thậm chí có phần khó chịu hơn cả khóc.

Một mình bước đi tập tễnh với lưỡi lê nhọn hoắt bao vây xung quanh.

Không biết ông ta nghĩ gì nhưng suốt hành trình đều thẳng lưng, ưỡn ngực, không hề tỏ ra sợ hãi dù đã b·ị b·ắt.

Cho dù lưỡi lê kề sát gáy cũng không rụt đầu lại.

Có thể nói, Diệp Danh Sâm chẳng phải một tướng lĩnh tài ba hay vĩ đại nhưng tối thiếu vẫn giữ lại được lòng trung thành.

Dọc đường đi, Diệp Danh Sâm phát hiện người dân hoàn toàn không quan tâm đến việc tổng đốc Lưỡng Quảng như ông b·ị b·ắt, thậm chí có kẻ vỗ tay cười ha ha giống như thể diệt quốc vong nô, nước mất nhà tan là điều gì may mắn lắm.

Rõ ràng, những kẻ đó làm như vậy chỉ để lấy lòng giặc tây dương xâm lược.

“Đất nước này, sắp vong rồi!”

Tiếng lòng tuyệt vọng văng vẳng trong đôi mắt đã mất đi tiêu cự của Diệp Danh Sâm.

Các tướng lĩnh tây dương không quan tâm đến điều ấy.

Họ đang bàn tính xem xử lý thế nào với hàng chục vạn dân chúng trong thành Quảng Châu.

- Achille, người Mỹ đi đánh c·ướp vùng ngoại ô, chúng ta chia nhau khu vực nội thành Quảng Châu, ok chứ?

- Các ngươi c·ướp b·óc khu phía tây, ta c·ướp b·óc khu phía đông, chia ra mà đánh chiếm.



Parkes vừa luồn tay bóp mông một cô gái mặc sườn sám bên hông, vừa mở miệng nói những lời độc ác.

Thời điểm này, Anh – Pháp – Mỹ không đủ sức để phòng thủ một lãnh thổ chiếm được từ Đại Thanh.

Với dân số khổng lồ cùng tiềm lực c·hiến t·ranh lục quân hùng mạnh, Mãn thanh có thể mài c·hết biết bao nhiêu lính tây dương quý báu.

Trong khi đường vận tải từ châu âu tới Đại Thanh quá dài và thiếu cơ sở hậu cần.

Người thường có lẽ không hiểu, tuyến đường hàng hảitừ âu tới á cực kỳ trắc trở, chông gai, phải vượt qua nhiều eo biển hiểm trở được nắm trong tay nhiều quốc gia khác nhau, bao gồm cả kênh đào Suez hoặc đường vòng xa xôi xuống dưới tận Nam Phi.

Mà ở thời điểm này, kênh đào Suez vừa mới hoàn thành sơ bộ, việc khai thác còn nhiều bất cập nên Anh – Pháp khó mà duy trì lãnh thổ trên đất Đại Thanh.

Còn Mỹ tuy có đường tiếp cận nhanh gọn hơn nhưng hiện tại vẫn chưa đủ sức thành siêu cường, bản thổ Mỹ vừa mới hoàn thành sơ bộ tây tiến, đang bận d·iệt c·hủng người da đỏ, c·hiến t·ranh với Mê Xi Cô, Tây Ban Nha.

Tổng hợp lại, liên minh tây dương lựa chọn không giữ Quảng Châu mà sẽ trao đổi với Đại Thanh.

[Trong lịch sử, cũng vì nguyên nhân này mà Anh, Pháp chờ đến khi kênh đào Suez hoàn thiện thì mới chiếm toàn bộ nhà Nguyễn và lập tô giới, thuộc địa tại Trung Quốc.]

Vậy nên việc c·ướp b·óc trong thành Quảng Châu là chuyện tất yếu phải làm, vừa để bù vào tổn thất của liên quân, vừa phá hủy cơ sở vật chất Quảng Châu, suy yếu Mãn Thanh.

Achille không cảm thấy có vấn đề gì về lương tâm khi c·ướp bóng, ông ta chỉ lo rằng lính Pháp chịu tổn thất khi c·ướp b·óc:

- Lỡ đâu xuất hiện phản kháng thì sao, có tới hàng chục vạn người lận.

- Hiện tại chúng ta đang giữ ổn định trật tự bằng “long gian” tay sai nhưng nếu làm quá đáng thì sẽ rất nguy hiểm.

Bởi vì không hiểu văn hóa Mãn Thanh nên Achille vẫn có phần lo lắng khi dân quá đông,

Nếu họ đồng loạt khỏi nghĩa chống lại thì tám quân lính tây dương này chưa chắc đã chịu nổi.

Mẫu quốc cũng chẳng thể nào dùng phép dịch chuyển tức thời sang cứu kịp.

Càng miễn bàn tới Đại Thanh lăm le bên ngoài, có hàng vạn quân chuẩn bị tiến công trả thù.

Parkes lắc đầu giải thích:

- Người Thanh trên cơ bản không biết chính trị, quốc gia, đoàn kết là gì, bọn họ chỉ cần lo kiếm tiền cho bản thân là được.

- Ở trong mắt họ, chỉ cần cắm đầu mua bán làm giàu, người nào nhiều tiền hơn là người đó giỏi, chỉ có những thằng ngu mới đứng dậy cầm v·ũ k·hí chống lại tây dương.



- Triều đình Mãn Thanh sau khi biết tin Quảng Châu thất thủ đã vội vàng cử người ký kết hiệp định hòa bình, chúng ta phải dọn dẹp xong trước khi đình chiến.

Ở thế giới này, bởi vì áp lực từ Đại Việt nên người tây dương nhanh chóng tìm tới triều đình nhà Thanh để chấm dứt c·hiến t·ranh, không muốn câu kéo thêm thời gian, lỡ Đại Nam của Nguyễn Vương diệt vong thì t·hảm h·ọa.

Achille nghe xong, không suy nghĩ thêm nữa, gật đầu đồng ý, dù sao cũng phải cho binh lính Pháp c·ướp b·óc, hãm h·iếp để giảm bớt áp lực tâm lý.

Và thế là, cuộc c·ướp b·óc bắt đầu.

Ầm!

Một tiếng đạp cửa rền vang, toán lính Pháp cầm lấy súng chạy thẳng vào một cửa tiệm cầm đồ, hét lớn:

- Các ngươi bị nghi ngờ có liên quan đến việc g·iết hại người Pháp!

- Mau mang hết tài vật ra đây kiểm tra.

Ông chủ và nhân viên tiệm cầm đồ sững sờ, ngơ khác không nói một lời.

Nếu là người hiện đại, đã sớm giơ hai tay đầu hàng xin tha vì biết súng đạn không có mắt nhưng những cư dân nơi đây hoàn toàn chưa hiểu đạo lý “nòng súng tức chân lý”.

- Này này, đừng có tùy tiện vu oan…

Đứa con trai của ông chủ tiệm vốn được nuông chiều đã quen, lại là cử nhân, nhảy ra tranh luận như thể biến không khí phun từ miệng ra thành súng đạn.

Gã ta còn muốn ý vào thân phận triều đình, thiên triều thượng quốc để nói “lý lẽ” với người tây dương giống như cách chúng bắt nạt q·uân đ·ội triều đình.

Lính Pháp nở nụ cười.

Bằng một tiếng, đầu của con trai chủ tiệm lập tức biến thành một đống loạn mã đánh dấu x, c·hết ngay tại chỗ.

Sau đó, nòng súng hướng sang chỗ chủ tiệm:

- Tao cho tụi mày ba giây!

- Ba!

Ngắn gọn một chữ nhưng kết quả khác biệt.

Vừa mới đếm số đầu tiên, đám sai vặt bị hù đến tái mét cả mặt, quỳ rạp xuống đất xin tha.



Chủ tiệm cầm đồ vội vàng ôm vàng bạc, châu báu ra ngoài, quỳ lạy dưới chân lính Pháp cầu xin.

Người qua lại xung quanh nhìn thấy cũng chỉ lướt qua hoặc cúi đầu giả mù để không làm liên lụy tới bản thân mình.

Rõ ràng, máu tươi và mạng người là cách nhanh nhất để các ông cháu nhận rõ tình hình.

Lính Pháp nhìn thấy tất cả, khinh thường nhổ một bãi nước bọt, sai người chở vàng bạc, châu báu về rồi giơ súng chỉ vào chủ tiệm “bằng” một tiếng.

- Thanh nhân láo toét, dám phản kháng Anh Quốc vĩ đại.

- Đây là cái giá phải trả.

Xong chuyện, gã ta chạy đi tìm n·ạn n·hân tiếp theo, bỏ lại một tiệm cầm độ nhốn nháo, hoảng loạn, tranh c·ướp tài sản khi chủ đ·ã c·hết.

Trên đường không thiếu những tốp lính làm việc tương tự, tất cả trật tự đều sụp đổ.

- Hoan hô!

- Tới giờ c·ướp b·óc rồi!

- Chỗ này của tao.

- Vậy tao qua bên này!

- Ế, có gái đẹp này, đang bấn quá, làm phát đã.

- Ha ha ha, coi chừng pháo lép, hết đạn.

Hàng hàng, lớp lớp lính Anh, lính Pháp c·ướp b·óc, hãm h·iếp khắp nơi.

Người bán hàng rong b·ị đ·âm c·hết bên đường.

Dân nữ b·ị h·ãm h·iếp giữa phố.

Thương nhân bỏ chạy b·ị b·ắn thành cái sàng.

Ngay cả quý tộc, trọc phú cũng phải quỳ gối dâng tài sản, vợ con cho giặc tây để mong được sống tạm.

Ánh bạc lấp lánh cùng tiếng cười sảng khoái tham lam vang vọng khắp thành, lấn át những n·ạn n·hân kêu rên khổ sở.

Luật pháp?

Nhân quyền?

Đứng trước họng súng đều trở nên vô nghĩa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.