Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 214: Quảng Châu đình chiến (3)



Chương 214: Quảng Châu đình chiến (3)

Bộp bộp bộp bộp

Tiếng bước chân quân quân Pháp đi vào trong thành đánh thức cư dân vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ.

Lưỡi lê sáng loáng xếp hàng hàng lớp lớp phản chiếu ánh bình minh như nói rõ cho tất cả mọi người biết nó không phải vật trang trí.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Người dân Quảng Châu lại tiếp tục quay về với giấc mơ “thiên triều thượng quốc” của mình.

Lính Pháp kỳ quặc phát hiện cư dân nơi đây giống như bị mù bị điếc.

Mặc dù hơi cử động một chút khi thấy lính tây dương và tiếng súng nhưng trên cơ bản không quan tâm quá nhiều.

Người bán cứ bán, người nấu cứ nấu, người ăn cứ ăn!

- Bánh bao đê!

- Bánh bao nóng đê!

- Ông chủ, cho hai cái bánh bao nhân thịt!

- Có ngay đây!

- Tiểu nhị, mau lấy thêm bánh!

- Ông chủ, thịt bao nhiêu cân!

- Thịt rẻ lắm, hai tiền một cân!

- Mắc thế mà rẻ à, sao không đi ăn c·ướp!

- Ăn c·ướp sao mà giàu được.

Một người bán thịt heo cười nói, liếc nhìn hàng binh lính da trắng, mũi lỏ trên đường mà khẩu hình “ăn c·ướp” nhỏ hẳn đi.

Giống như để thể hiện điều gì đó mà cũng giống như chẳng thể hiện điều gì.

“Không thấy ta, không thấy ta.”

Người đứng ở hàng quán hai bên đường cúi đầu làm đà điểu, miệng niệm kinh, trên tay lại không dừng việc buôn bán, kỳ kèo mặc cả đã thành thói quen suốt nhiều năm.

Những “long gian” được tuyển chọn kỹ lưỡng dẫn đầu đoàn quân người Pháp liếc nhìn khinh thường.

Mỗi người đều có bím tóc vừa cắt, mặc quần áo chắp vá lai căng nửa tây nửa tàu, mặt hếch lên trời cứ như làm vua xứ mù.

Hai chân đi theo kiểu hai hàng dạng háng, chen lấn hết nửa con phố.

Vậy mà thần kỳ làm sao khi con phố mọi khi kẹt cứng người lại biết tự động né sang hai bên, chăm chú mua bán cái gì đó:

- Củ cà rốt bao nhiêu một con?



- Một lượng một lít.

- Nước mắm bao tiền một củ?

- Năm tiền một cân.

Bộp bộp bộp bộp

Những câu chuyện vô nghĩa cứ thế tiếp diễn dưới áp lực từ tiếng giày q·uân đ·ội gõ xuống nền đường.

Đến khi đoàn lính khuất hẳn thì tất cả mới thở dài một hơi, sau lưng ướt nhẹp lúc nào không biết dù trời còn sớm tinh mơ.

Câu chuyện tương tự diễn ra ở các phố chợ mà lính tây dương di chuyển qua.

- Đội một chiếm cổng tây!

- Đội hai chiếm cổng đông!

- Đội ba chiếm cổng bắc!

- Đội bốn chiếm cổng nam!

- Còn lại đi cùng ta bao vây dinh tổng đốc.

William chỉ lệnh cho lính Anh chiếm giữ các vị trí trọng yếu rồi cũng chạy thẳng tới phủ tổng đốc, nơi tổng đốc Lưỡng Quảng Diệp Danh Sâm đang ở.

Trên đường đi, William bắt gặp sai dịch, những kẻ mặc trang phục, nhận bạc của triều đình nhà Thanh nhưng hoàn toàn thờ ơ, lạnh nhạt với họng súng đen ngòm cùng lưỡi lê sáng loáng đến từ ngoại bang.

Khi đến phủ tổng đốc, William thậm chí còn bắt gặp một đứa con nít cao chưa tới thắt lưng tò mò theo dõi với khuôn mặt ngây thơ vô số tội.

“Lạy chúa!”

“Con xin thề, người dân ở đây thật sự quá kỳ quặc, họ thậm chí còn không biết chúng ta đang xâm lược quê hương của họ.”

“Hoặc có thể họ còn không biết quê hương của mình ở đâu”.

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu William trước khi anh hội ngộ với đội ngũ do Parkes, Achille dẫn đầu.

Tổng cộng khoảng ba nghìn lính ở bên ngoài phủ tổng đốc, số còn lại rải rác xung quanh, bao vây chật như nêm cối.

Phủ tổng đốc lúc này vẫn đóng cửa.

Diệp Danh Sâm hốt hoảng, luống cuống mặc áo giáp và huy động vài trăm thân binh cùng mình chuẩn bị xông ra ngoài.

Ông ta quá xui xẻo, không có bất kỳ một cư dân nào mạo hiểm tới báo tin nên chẳng kịp bỏ chạy trước khi bị bao vây.

Còn bây giờ, khi đã có hàng nghìn họng súng lăm lăm xung quanh thì chạy trốn không phải là chuyện dễ dàng.

Thân binh của Diệp Danh Sâm có khoảng ba trăm người mặc quân phục nhà Thanh, tay cầm đao kiếm và cung tên.



Chỉ có Diệp Danh Sâm sở hữu một khẩu súng lục.

Gia nô, tỳ nữ hầu cận khoảng mấy chục người, tay không tấc sắt.

Ngay bên ngoài, hàng trăm khẩu súng được đặt sẵn phía trước, họng súng đen ngòm lãnh lẽo.

Khả năng thành công liều c·hết xông cửa, mở đường máu chạy ra ngoài là chuyện viễn tưởng còn khó tin hơn cả việc Hoa Kỳ trao giải nobel hòa bình cho Hitler.

- Chuyện gì thế này?

- Viên Thế Khải đâu rồi!

- Sai dịch, lính quần tra đâu?

- Tất cả đâu hết rồi?

Khuôn mặt Diệp Danh Sâm tàn tạ đi trông thấy, đôi mắt điên cuồng phối hợp với tiếng gầm thét trong tuyệt vọng.

Chẳng ai trả lời.

Nếu ông ta biết Viên Thế Khải đã dẫn Lục Doanh tháo chạy từ sớm ắt phải nhồi máu cơ tim mà c·hết vì tức giận và hối hận.

Trên thực tế, Diệp Danh Sâm trung thành với Đại Ngọc Nhi, làm theo chỉ thị của bà ta, vừa lợi dụng Lục Doanh để chống cự giặc tây dương, vừa tiêu hao thế lực của Lý Hồng Chương.

Khốn cảnh Lục Doanh gặp phải là do Đại Ngọc Nhi cố tình tạo ra để đấu đá nội bộ.

Vấn đề là Viên Thế Khải không phải Đa Nhĩ Cổn hay Hoàng Thái Cực, chẳng có lý do gì đẻ liều c·hết bảo vệ kẻ muốn g·iết mình.

Lão cáo già ấy lựa chọn lộn cái bàn.

Dựa theo ngạn ngữ Đại Hạ, Diệp Danh Sâm có thể xem là “lấy đá tự đập chân mình”.

Đúng lúc này, người Pháp vận chuyển một phẩu pháo cỡ nhỏ đến trước cửa.

- Chuẩn bị!

- Bắn!

Ầm!

Cánh cửa to lớn trị giá hàng ngàn lượng bạc thể hiện cuộc sống giàu sang phú quý bị nổ tan tành trước sức mạnh của v·ũ k·hí.

Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, khoảng trống được mở ra, đập vào mắt là các thân binh của Diệp Danh Sâm cầm sẵn đao kiếm xông ra ngoài:

- Xông lên!

- Quyết tử!

- Vì Đại Thanh.

Những người lính này mưu toan áp dụng chiến thuật biển người, lấy mạng để tiếp cận binh lính của tây dương.

Nhưng tư duy lạc hậu này dễ dàng bị khắc chế bởi những đội súng trường hàng hàng lớp lớp s·ử d·ụng s·úng trường tiên tiến.



- Chuẩn bị!

- Bắn!

Tiếng súng nổ đùng đoàng liên hồi, binh lính Mãn Thanh bị hạ gục hàng chục người, kẻ trước ngã xuống, đứa sau lao lên chạy xuống bậc thang.

Khoảng cách chỉ có vài chục mét, nếu gặp kẻ yếu bóng vía có khi sẽ sợ hãi.

Nhưng lính tây dương là giặc c·ướp khét tiếng.

Chỉ thấy hai bên cánh bắt đầu sử dụng hỏa lực chéo bắn chặn.

- Chuẩn bị!

- Bắn!

- Chuẩn bị!

- Bắn!

Lại thêm hai loạt người ngã xuống, kéo dài khoảng cách xung phong của binh lính Mãn Thanh vài nhịp.

Trong lúc này, đội súng trường bao vây trước cổng hoàn thành nạp đạn, bình tĩnh tiếp tục:

- Chuẩn bị!

- Bắn!

Lại thêm mười mấy người nữa ngã xuống, t·hương v·ong đã tới một phần ba nhưng tử sĩ của Diệp Danh Sâm thậm chí không thể chạm nổi góc áo của người tây dương.

Đây là chiến thuật mà Achille học được từ binh sĩ Đại Việt, hỏa lực đan xen, hỏa lực chéo, hỏa lực tập trung kết hợp với nhau.

Xét về mặt nào đó, Đại Việt đang vô tình đẩy mạnh tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật và cách mạng quân sự của thế giới.

Tử sĩ của Diệp Danh Sâm giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần bước ra khỏi cổng là phải c·hết.

Ấy vậy mà không ai chần chừ, dù biết chắc phải c·hết cũng lao ra ngoài cho đến người cuối cùng.

Tất cả liều mạng với khuôn mặt dữ tợn, thấy c·hết không sờn.

Nhưng… cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.

Ý chí chiến đấu không thể san bằng chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh và khoa học kỹ thuật.

Hàng trăm xác c·hết chồng chất trước cửa, tạo thành một ngọn núi nhỏ trông thảm thiết và có phần kinh dị.

Tử sĩ cuối cùng cũng đã gục xuống trong vũng máu.

Diệp Danh Sâm hơi gục đầu, đứng thẫn thờ giữa cửa.

Ánh mắt ông ta nhìn vào những người lính c·hết thảm xung quanh hiện lên vẻ đau xót và buồn bã.

Con người không phải gỗ đá, ai cũng có tình cảm cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.