Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 213: Quảng Châu đình chiến (2)



Chương 213: Quảng Châu đình chiến (2)

- Cái gì, Viên Thế Khải muốn đầu hàng?

- Trời cũng giúp ta!

Parkes sung sướng đến phát điên khi nhận được tin báo của đặc vụ Khương Thập Thất bên trong thành Quảng Châu.

Vốn dĩ, Parkes chỉ muốn giúp cô tình nhân nhỏ bé của mình kiếm một công việc nuôi con nhưng không ngờ lại mang đến điềm may thế này.

Sau khi xác nhận kỹ lưỡng, đảm bảo tối thiểu sai sót, Parkes lập tức gọi William và Achille tới để tổ chức một đợt t·ấn c·ông mới.

- Hai vị tướng quân!

- Lục Doanh là l·ực l·ượng c·hiến đấu tinh nhuệ duy nhất còn lại của Mãn Thanh, thứ cản bước chúng ta c·hiếm đ·óng Quảng châu.

- Nay Viên Thế Khải đã muốn bí mật đầu hàng, chỉ cần chúng ta phối hợp diễn một vở kịch là được.

- Thành Quảng Châu đã ở ngay trước mắt.

William nghi ngờ:

- Quái, rõ ràng bên họ đang có ưu thế, tại sao lại phải đầu hàng?

Trong trận chiến tối hôm trước, phe tây dương t·hiệt m·ạng tới một trăm hai mươi người, đây là một con số rất lớn với thực dân đế quốc.

Phải biết, đế quốc thực dân từng nhiều lần c·hiếm đ·óng lãnh thổ mà thậm chí không tốn một viên đạn.

[Ví dụ: Trong lịch sử, nhà Nguyễn nhiều lần cắt đất với diện tích khổng lồ mà quân Pháp không tốn nổi một viên đạn.]

Nếu Mãn Thanh cố thủ trong Quảng Châu, khả năng cao và liên quân Anh – Pháp – Mỹ sẽ phải rút quân để bảo toàn lực lượng.

Nên người hiểu quân sự như William không thể nào hiểu nổi.

Parkes cười lắc đầu:

- Ông chẳng lẽ chưa nghe dến giai thoại không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, “nam Nguyễn Vương, bắc Triệu Cấu”?

- Ở phương đông xa xôi này, không thiếu anh hùng vĩ đại như Quang Trung, Thiên An Đế, cũng tồn tại những kẻ bán nước buôn dân, ăn chơi trác táng giống Nguyễn Vương.

- Quý tộc trong thành Quảng Châu nhân cơ hội binh lính b·ị t·hương, tăng giá lương thực và thuốc men để kiếm lãi, bóp d*i đồng đội.



- Thương binh đau khổ kêu rên trong tiếng múa nhạc thanh bình, không muốn đầu hàng mới lạ.

- Với lại Viên Thế Khải cũng không chịu công khai đầu hàng mà sẽ cố ý giả vờ thất bại, trốn đi!

Nghe đầu đuôi vấn đề, William và Achille mới hiểu được phần nào về con lợn thế kỷ, những ông trùm phân lô bán nền.

- Với cả, chúng ta cũng phải giải quyết nhanh trận chiến để hòa đàm với Đại Thanh.

- Có tin báo từ lực lượng viễn chinh trú đóng tại Đại Nam, Đại Việt tiến quân sang đánh bại Nguyễn Vương, chuẩn bị công chiếm xuống vịnh Bengal phía tây nam mà chúng ta đang nắm giữ nữa, yêu cầu gấp rút tiếp viện.

- Nguyễn Vương đã hứa chấp nhận đem toàn bộ lãnh thổ thành thuộc địa của Pháp, chỉ cần bảo vệ ngai vàng của hắn.

- Chúng ta không thể chấp nhận Đại Việt tiến tới vịnh Bengal được, sẽ uy h·iếp tới Xiêm, Miến Điện và Ấn Độ.

Ở Thế giới này, lãnh thổ Đại Nam chia ra làm hai mảng, một phần phía đông hiện đang là mục tiêu kiểm soát của Đại Việt (tương đương Lào) và một phần phía tây, cắt ngang Miến Điện, kéo dài tới vịnh Bengal, dự kiến nằm trong diện kiểm soát của Anh – Pháp.

Khu vực đó có uy h·iếp với Ấn Độ và Miến Điện, kho báu vương quyền của đế quốc Anh nên sẽ không bao giờ người Anh cho phép Đại Việt thu hồi toàn bộ Đại Nam.

Cho dù phải dốc toàn bộ lực lượng cũng không tiếc.

Tương tự, Pháp cũng không muốn bỏ đi mảnh đất màu mỡ Đại Nam này nên cuộc chiến là không thể tránh khỏi.

- Tốt!

- Vậy chúng ta chốt hạ kế hoạch vào rạng sáng ngày mai!

- Chuẩn bị tổng lực t·ấn c·ông.

- Trong trường hợp Viên Thế Khải đúng như kế hoạch thì ok.

- Ngược lại, chúng ta cũng không tổn thất gì và thử thăm dò xem đã đủ lực xuyên thủng Quảng Châu hay chưa.

Thế là, trận chiến ấn định kết quả sơ bộ giữa Đại Thanh và liên quân Anh – Pháp – Mỹ bắt đầu diễn ra.

Mờ sáng hôm sau.

Không khí lạnh lẽo, âm trầm len lỏi giữa những làn sương trắng chưa tan hẳn.



Đây là một hiện tượng bất thường ở khu vực Quảng Châu, giống như báo hiệu có chuyện gì đó không may sắp diễn ra.

Hàng ngàn binh lính tây dương rón rén bước đi lặng tim không một tiếng động.

Những cái vẫy tay cũng phải nhẹ nhàng nhất, sao cho không làm đau nàng gió,

Tiếng hít thở vang lên cô độc giữa dải đất trống âm u, vắng lặng.

Khoảng cách tới thành Quảng Châu ngày càng gần.

Mảng tường sụp đổ ngày hôm trước đã xuất hiện ngay trước mắt, vẫn y nguyên đến từng viên gạch vỡ.

Thật khó hiểu làm sao khi công sự c·hiến t·ranh lại bị bỏ trống, chẳng ai thèm tu sửa nhưng đó không phải là điều người tây dương quan tâm.

Achille hạ lệnh:

- Pháo binh chuẩn bị!

- Nã pháo!

Lực lượng pháo binh của Pháo ngay lập tức khai hỏa, nhắm thẳng vào các đoạn tường vỡ trước đó, mục đích muốn phá hủy chướng ngại, tạo lối đi vào cho bộ binh xung phong.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Vốn đã vỡ nát tanh bành, nay lại chịu thêm đợt pháo kích trực diện, tường thành Quảng Châu ầm ầm vỡ vụn trong tiếng hò reo của quân Pháp.

- Xung phong!

Người hô là William, ông ta dẫn đầu bộ binh thuộc liên quân Anh – Pháp cầm súng xông lên.

Còn người Mỹ?

Các cao bồi miền viễn tây còn đanh bận đi c·ướp b·óc dân thường.

Thói quen tàn sát và ăn c·ướp trắng trợn bị l·ây n·hiễm khi đồ sát người da đỏ vẫn đang còn phổ biến.

Tác dụng duy nhất củ người Mỹ trong trận chiến này là cung cấp hậu cần, vận tải.



- Chuông báo động, mau kéo!

- Bắn trả quân giặc!

- Người tây dương tới rồi!

Dưới sự chỉ đạo của Viên Thế Khải, lực lượng tân quân Lục Doanh của Viên Thế Khải “chống trả quyết liệt” vừa đánh vừa lui.

Từ tường thành lùi về khu dân cư, từ đường phố lùi tới cửa thành, Lục Doanh đã bỏ ra “tổn thất cực lớn” chín người t·hiệt m·ạng.

Lúc này, trời đã tảng sáng, lại thêm súng nổ đùng đoàng nên rất nhiều người tỉnh giấc nhìn ra ngoài.

Trong ánh mắt mơ hồ của họ, binh lính Mãn Thanh chạy thục mạng hàng trăm mét, sau đó bắn trả lác đác một vài viên đạn, rồi lùi tiếp.

Hai phe thậm chí còn không được nhìn thấy mặt nhau.

Tiếng la hét huyên náo như “quân địch quá mạnh” “chống cự không được” vang vọng khắp nơi khiến cư dân dậy sớm bày quán bán bánh có một đống dấu hỏi chấm trên đầu.

Họ nhìn xung quanh, gãi đầu trọc lóc rồi lại tiếp tục bày bán hàng quán như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chiến tranh?

Đó là cái gì, họ không biết, cũng không muốn biết!

Dân thường còn thế, miễn bàn đến các “bát kỳ lão gia” bận ăn chơi hưởng lạc từ sáng đến tối chưa tỉnh giấc.

Những hiện tượng kỳ quặc này diễn ra bởi cách giáo dục và tuyên truyền của Đại Thanh.

Vì muốn củng cố sự thống trị của mình, chính quyền Mãn Thanh tiến hành xuyên tạc lịch sử, trù dập các anh hùng chống giặc ngoại xâm, dần dần hình thành tư tưởng thù ghét anh hùng, thần tượng k·ẻ g·ian bán nước.

Giống như các vị “hiền vương” và giặc Pháp, tìm mọi cách chửi rủa anh hùng dân tộc như Đinh Tiên Hoàng, Ngô Quyền, Quang Trung và tung hô Nguyễn Vương bán nước để phục vụ cho công cuộc đô hộ thực dân.

Đây có thể là chuyện không thể tưởng tượng nổi ở thời hiện đại, nghe giống tiểu thuyết não tàn nhưng lại chính là thực tế diễn ra trước mắt.

[Trong lịch sử, khi nhà Nguyễn nắm quyền đã sỉ nhục tất cả ông cha, anh hùng dân tộc để tung hô hành vi bán nước, cõng rắn cắn gà nhà, quỳ liếm giặc Pháp.

Ví dụ như vua Tự Đức công khai chửi rủa: Ngô Quyền ăn may, bất tài, Lý Công Uẩn bất nghĩa, Lê Hoàn ăn c·ướp, Lý Thái Tông tự cao tự đại, nhà Trần thấp kém, ăn may… nhiều không kể xiết. (không tin có thể tra google, sử gia nhà Nguyễn nổi tiếng căm thù, chửi rủa các anh hùng dân tộc dám chống lại giặc ngoại xâm, đặc biệt là Quang Trung vì dám cả gan đánh bại viện quân Xiêm, Mãn Thanh,… mà Nguyễn Vương mời về để g·iết hại người Việt).

Đây cũng là nguyên nhân dẫn tới nhà Nguyễn không chống lại giặc Pháp được vì bị nhồi sọ tư tưởng bán nước, nô lệ từ nhỏ.

Thậm chí đến thời hiện đại, các luận điệu xuyên tạc, lật sử, thần tượng Nguyễn Ánh và chửi rủa anh hùng dân tộc cũng do muốn tan rã ý chí kháng chiến của người Việt, hòng trở lại xâm lược lần nữa.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.