Tiếng vỗ tay sấm dậy vang vọng khắp sân khấu kinh kịch sau những tiếng ca không rõ xuất xứ từ hành tinh nào.
Tối thiểu người Việt bình thường chắc chắn là nghe không hiểu.
Nhưng đối với tầng lớp sĩ phu, tri thức, quan lại nhà Thanh thì đây lại là một buổi biểu diễn kinh điển, đáng đồng tiền bát gạo.
Ai nấy hô hào nức nở, cầm ngân phiếu và tiền giấy Đại Việt, tây dương vung vẩy nhiệt tình.
Ở trên khán đài, các diễn viên Kinh Kịch trong trang phục sặc sỡ, trang điểm lòe loẹt, đeo cờ hình rồng sau lưng đứng tạo dáng sang choảnh khiến người xem càng thêm phần điên cuồng.
Số tiền thu được lên đến hàng trăm, hàng ngàn lạng bạc, thể hiện tốc độ làm giàu thần tốc muôn thuở của giới giải trí.
Con hát vẫn luôn là nghề nghiệp hốt bạc từ xưa tới nay.
Nếu chỉ đơn thuần quan sát những chốn ăn chơi thế này thì chắc người ta sẽ tưởng đang trong thời thái bình thịnh thế.
Nhưng không.
Trên tường thành, v·ết m·áu còn chưa được tẩy rửa, dính lẹm vào mảng ố đen từ đạn pháo, thuốc nổ trong cuộc tiến công tối hôm trước của liên quân Anh – Pháp – Mỹ.
Gần ngàn binh lính đang kêu rên trên cáo cứu thương, bị bỏ rơi giữa bãi đất trống chỉ vì… thiếu bạc.
Đúng vậy, Đại Thanh có dư hàng trăm, hàng ngàn lạng bạc cho sĩ phu xem hát kinh kịch nhưng không vét đâu ra tiền cứu chữa thương binh.
Phố xá náo nhiệt ổn ào, người bán gạo, kẻ buôn muối, hoàn toàn tách biệt với chiến trường ác liệt dù chỉ cách nhau có một dãy nhà.
Hình ảnh tương phản rõ rệt khiến những tướng sĩ Lục Doanh do Viên Thế Khải cầm đầu nổi giận.
- Viên đại nhân, lại có thêm hàng chục anh em bị nhiễm trùng mà c·hết.
- Đám trọc phú đáng c·hết kiên quyết không chịu hỗ trợ, còn nâng giá thuốc men lên gấp đôi.
Viên Thế Khải nghe hết câu chuyện, bờ môi chập chùng im lặng không nói nên lời.
Tối hôm qua, đích thân ông leo lên tường thành chỉ huy một vạn rưỡi bộ binh Lục Doanh cùng Diệp Danh Sâm đẩy lùi người tây dương hùng mạnh với đội quân tám ngàn người.
Thực ra Mãn Thanh không hề yếu, Lục Doanh do Viên Thế Khải chỉ huy mô phỏng theo q·uân đ·ội Đại Việt nên dù hơi lỗi thời vẫn không dễ để công phá.
Khác với Nguyễn Vương tự hủy, bọn họ có một lượng lớn binh sĩ sử dụng hỏa khí và đại pháo thủ thành để đền bù vào chênh lệch lực lượng.
Tuy rằng tổn thất phe Mãn thanh gấp hai, gấp ba tây dương nhưng với tổng dân số nửa tỷ người cùng lợi thế hậu cần thì không phải không có cửa thắng.
Vấn đề là giai cấp cầm quyền Mãn Thanh đã bị hủ hóa nghiêm trọng, không hề để tâm đến quốc gia đại sự mà chỉ tư lợi, ích kỷ.
Ví dụ như Diệp Danh Sâm, tổng đốc Lưỡng Quảng, quan to quyền lớn, mang tư tưởng kiên quyết chống giặc tây dương nhưng lại bị hạn chế bởi đám quý tộc ăn chơi sa đọa, phê pha t·huốc p·hiện.
Chúng không màng đến việc giặc tây dương vào thành sẽ làm gì, chúng chỉ biết cần phải tăng giá lương thực và thuốc men để kiếm lợi nhuận khi c·hiến t·ranh tới.
Điều này dẫn tới Diệp Danh Sâm không đủ bạc để chuẩn bị lương thảo, khí giới, đạn dược chống lại tây dương.
Tổng đốc còn như thế, miễn bàn tới một tên cắc ké như Viên Thế Khải.
Rít sâu một điếu thuốc, Viên Thế Khải đột ngột đứng dậy:
- Các vị huynh đệ, chúng ta không thể để chiến sĩ sa trường đổ máu cắt thịt nuôi đám trọc phú bất nhân được.
Cấp dưới nhìn nhau, dò hỏi:
- Đại ca, huynh định làm thế nào?
- Cứ yên tâm, để ta tính đường cho.
Nói xong, Viên Thế Khải đội mũ ô sa, vác súng rời khỏi trại thương binh dính đầy máu tươi và bước vào phố xá náo nhiệt trong thành Quảng Châu.
Trên đường đi, Viên Thế Khải khựng lại khi nhìn thấy một lão gia bát kỳ hai tay hai em kỹ nữ tươi cười sảng khoái.
Trên tay lão cầm hàng trăm lượng ngân phiếu nghét vào ngực kỹ nữ không hề xót xa chút nào.
Nhưng chính là lão ta, khi Viên Thế Khải xin vài chục lượng bạc cứu mạng cho thương binh lại thẳng tay đuổi ra ngoài, thậm chí tuyên bố “thà đem nhân sâm cho chó ăn chứ quyết không dùng để cứu tiện dân.”
Viên Thế Khải ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang nhưng không hề giúp trái tim lạnh giá của ông ta ấm lên chút nào.
Đất nước này… có bệnh!
- Lý Trung Bình!
Một tiếng hô ngoài cửa đánh thức chàng thanh niên tóc ngắn tỉnh dậy.
- Viên đại nhân, chào ngài, chúc ngài sức khỏe!
Sau khi cẩn thận xác nhận 99 lần an toàn thì Lý Trung Bình mới từ từ mở cửa chào người quen.
Đây là thói quen cẩn thận của Lý Trung Bình vì ngoại hình “lố lăng” giống ong gian trong khi hai quân giao chiến.
- Lý Trung Bình, ta không còn thời gian để dây dưa nữa.
- Ngươi biết rõ lý do vì sao ta muốn giữ ngươi lại giữa lúc n·hạy c·ảm thế này.
- Hiện tại, ta muốn liên hệ với ông chủ của ngươi, ngay bây giờ.
Viên Thế Khải bình tĩnh đưa ra yêu cầu, ánh mắt sắc lạnh, bàn tay để trên khẩu súng lục bên hông như chứng minh mọi thứ không phải trò đùa.
Lý Trung Bình rất tỉnh táo, anh ta biết Viên Thế Khải muốn thông qua mình liên hệ với các tướng lĩnh tây dương ở ngoài thành.
Còn liên hệ để làm gì thì không khó để đoán.
Nhưng khổ nỗi Lý Trung Bình không phải gián điệp của tây dương như Viên Thế Khải nghĩ đến.
Tuy rằng anh ta nói rằng bím tóc của mìn bịh cắt đi là do đi buôn bán, học tập ở châu âu nhưng thực tế có nguyên cớ khác. (Mãn Thanh bắt buộc để bím tóc, người vi phạm mất đầu)
Dù vậy, Lý Trung Bình vẫn gật đầu:
- Ngài yên tâm, hãy theo tôi!
Nói xong, Lý Trung Bình đội một chiếc mũ trùm và áo khoác kín người, sau đó dẫn Viên Thế Khải tới một cửa hàng bán bánh hấp trong hẻm.
Tại đây, Lý Trung Bình ngồi vào bàn, gọi bánh rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ta biết rằng nếu bản thân nói sự thật thì Viên Thế Khải sẽ thẳng tay g·iết ngay để bịt đầu mối.
Nhân vật kiêu hùng như Viên Thế Khải sẽ không ngại g·iết một hay hai người hết giá trị lợi dụng.
Nên dù không phải long gian, trong tình huống này, Lý Trung Bình cũng phải đóng vai long gian để thoát c·hết.
Bánh hấp ra lò bưng tới bàn, Lý Trung Bình cầm lấy ăn không nói một lời.
Viên Thế Khải cũng vậy.
Từng giây từng phút trôi qua, Viên Thế Khải dần dần mất đi sự kiên nhẫn của mình.
Nhưng Lý Trung Bình vẫn không nói một lời, bởi vì mở miệng ra chắc chắn phải c·hết.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua trong không khí nặng nề, Viên Thế Khải mở miệng dò hỏi nhiều lần không lấy được đáp án liền đặt tay trên hông.
Trái tim của Lý Trung Bình đập bình bịch, ngón trỏ luồn vào ống tay, chuẩn bị khởi động một trong chín mươi chín cơ quan bí mật.
Nhưng không đến bước đường cùng, Lý Trung Bình sẽ không làm loạn vì Viên Thế Khải là ô dù bảo vệ cho anh ta giữa đất Mãn Thanh toàn bím tóc này.
Nên nhớ, theo luật Mãn Thanh thì cắt bím tóc sẽ b·ị c·hém đầu nên nếu chỉ có một mình, tỷ lệ sinh tồn của Lý Trung Bình sẽ giảm đi không phẩy mấy phần trăm.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi bún, một cô gái đột nhiên xuất hiện bằng một câu chào tiếng pháo:
- Bonjour!
- Bonjour!
Với việc thông thạo hơn một trăm loại ngôn ngữ, Lý Trung Bình đáp lại dễ dàng, đồng thời xì xà xì xồ một loạt khiến Viên Thế Khải bình tĩnh lại.
Không phải tự nhiên Lý Trung Bình dẫn Viên Thế Khải tới quán bánh hấp này.
Thông qua kỹ năng trinh sát và phản trinh sát “gà mờ” ngang ngửa 007, Lý Trung Bình đã sớm biết bà chủ quán Khương Thập Thất là người của Pháp cài vào, cố ý để lộ mình biết tiếng Pháp.
Và khi Khương Thập Thất phát hiện Viên Thế Khải đi cùng Lý Trung Bình tới đây thì chắc chắn sẽ lân la tiếp cận, làm quen.
Nếu hiểu tiếng Pháp, sẽ nghe ra Khương Thập Thất và Lý Trung Bình không liên quan chút nào.
Nhưng Viên Thế Khải không biết tiếng Pháp, thế là một sự hiểu nhầm vi diệu diễn ra:
Viên Thế Khải tưởng Lý Trung Bình là người của Pháp.
Khương Thập Thất lại tưởng Lý Trung Bình là người của Viên Thế Khải.
Đây cũng là điều mà Lý Trung Bình muốn để tránh phải gia nhập vào phe long gian lẫn đế quốc thực dân.
Kinh nghiệm “cẩu đạo” của Lý Trung Bình khiến anh luôn muốn mình tránh đi những tổ chức lớn đầy tai tiếng.