Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 210: Thu hồi Trấn Ninh (5)



Chương 210: Thu hồi Trấn Ninh (5)

- Ta là hoàng tộc Đại Nam!

- Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy.

Nguyễn Thân lại tiếp tục làm ồn ngay khi được mở bịt miệng.

Hàm răng ố vàng bắt đầu phun ra những lời lẽ trịch thượng cứ như bản thân là thần thánh vĩ đại, huyền bí nào đó giáng lâm xuống nhân gian, mượn cử chỉ thiên vị để đòi hỏi lẽ công bằng.

Tạ Tấn đứng trên cao nhìn xuống, mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nháy mắt cho cấp dưới.

Cấp dưới hiểu ý, dùng một chân đạp lên bức tường đặt trên người Nguyễn Thân, khiến ông ta kêu thảm một tiếng, dừng việc nói nhảm những từ ngữ “cao siêu” lại.

Cuối cùng, Nguyễn Thân cũng hiểu hoàn cảnh của mình bây giờ, im miệng nằm dưới đất.

Tạ Tấn e hèm một tiếng, tiếp tục đứng trên cao nhìn xuống tra hỏi.

Vốn dĩ đây không phải là điều nên làm nhưng sau khi biết Nguyễn Thân cầm đầu phá hủy mộ bia, công tích của Vua Quang Trung cùng thẳng tay tàn sát hàng chục vạn nông dân thì trong mắt ông, đối phương chẳng khác nào sâu bọ đáng ghét.

Đã thế, Nguyễn Thân còn là kẻ cố ý ép binh sĩ Đại Nam đứng trên tường thành “t·ự s·át” gây ra c·ái c·hết cho gần bốn ngàn người, điều đó khiến Tạ Tấn chỉ muốn rút súng b·ắn c·hết cái thằng ngu này.

Mặc dù sự ngu xuẩn của Nguyễn Thân làm Đại Việt đánh chiếm nhanh hơn nhưng Tạ Tấn không cần “trợ giúp” đó vì đằng nào Đại Việt cũng thắng dễ dàng thôi.

- Ông là tướng lĩnh cao nhất của Ải Tiên Quan?

Tạ Tấn đặt câu hỏi, Nguyễn Thân nhắm mắt, quay mặt đi không trả lời.

Lão ta muốn làm chảnh ra vẻ giá trị của bản thân vì nghĩ rằng Đại Việt cần ông ta khi không còn tướng lĩnh cấp cao nào khác nữa.

- Này, ông đang là tù binh đấy, biết thân biết phận một chút đi!

- Hừ, tù binh thì thế nào, thông tin bố phòng quân sự của Đại Nam chỉ có một mình ta biết, ngươi dám làm gì ta không?

Nguyễn Thân cực kỳ đắc ý về sự may mắn của mình, xưng hô vẫn theo kiểu “ta ngươi” để thể hiện sự thượng đẳng.

Nhưng ông ta quên mất một điều, tướng lĩnh thực sự ở Ải Trấn Tây là Diệp Cạnh Sinh đã nấp về hậu phương từ trước.

- Báo!



- Có một người tên Diệp Cạnh Sinh tự xưng là tướng quân phụ trách Ải Trấn Tây xin ra hàng!

Một người lính đi tới chào và báo cáo tới Tạ Tấn.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Tạ Tấn liếc nhìn Nguyễn Thân, nhỏ giọng lẩm bẩm vừa đủ để Nguyễn Thân nghe thấy:

- Hóa ra là hàng lởm, thảo nào ti hí mắt lươn, môi trề, mũi lỏ.

- Chỉ giỏi bốc phét!

Nói xong, Tạ Tấn liền rời đi, để lại Nguyễn Thân giận đến điên người hò hét:

- Ta không nói láo, ta thật sự là to nhất, ta là hoàng tộc.

Nhưng đáp lại ông ta là nhóm lính Đại Nam dần dần đi tới bao vây với nụ cười quỷ quyệt.

- Này này, các ngươi làm gì vậy…

- Đừng, đừng nhét vào mồm!

- Á… đừng .. đừng…

Tiếng kêu dần dần nhỏ đi.

Bộ đội Đại Việt nhìn thấy nhưng không ngăn cản vì biết bản chất Nguyễn Thân tà ác thế nào.

Ở phía bên kia, Diệp Cạnh Sinh thể hiện thái độ rất tốt:

- Xin chào, tôi là tướng lĩnh của Ải Trấn Tây.

Tạ Tấn dò hỏi:

- Nếu ông là tướng quân thống lĩnh thì sao quyền chỉ huy lại ở trong tay Nguyễn Thân?



- Chuyện nói ra rất phức tạp, các ông đã nghe đến khái niệm Đại Nam gia đình trị chưa?

Đại Nam gia đình trị là nói về việc Nguyễn Vương giao những chức vụ quan trọng và quyền lực không giới hạn cho họ hàng của mình.

Đồng thời vơ vét tiền tài, t·ham n·hũng của nhân dân làm giàu cho gia tộc.

Đây cũng không phải là chuyện gì khó tìm hiểu nên Tạ Tấn gật đầu:

- Chúng tôi biết, triều đình Nguyễn Vương chuyên đi vơ vét mồ hôi nước mắt để xây cung điện, lăng tẩm, tích trữ châu báu ngọc ngà, ăn chơi hưởng lạc.

Diệp Cạnh Sinh xác nhận:

- Đúng vậy, tin tức này hoàn toàn chính xác.

- Ở triều đình Đại Nam này, hoàng tộc như Nguyễn Thân nắm quyền sinh sát tuyệt đối và hưởng mọi quyền lợi.

- Ví dụ như tiền lương, tiền ăn, bảo dưỡng v·ũ k·hí ba tháng của binh sĩ trong Ải Trấn Tây thực ra đã bị Nguyễn Thân t·ham ô· lấy tiền cưới tiểu th·iếp thứ mười ba và mua t·huốc p·hiện rồi.

- Tất cả mọi người đều biết nhưng không ai dám tố cáo vì nếu phản kháng lại “Đại Nam gia đình trị” thì toàn bộ binh sĩ tố cáo sẽ bị lưu đày, xử tử còn Nguyễn Thân thậm chí đến cọng lông tơ cũng chẳng chịu ảnh hưởng.

- Nói thực ra, tướng lĩnh như tôi cũng chỉ làm nô lệ cho Đại Nam gia đình trị thôi.

- Khi nghe thấy những lời mà các vị nói bên ngoài thành, tôi tỉnh ngộ và quyết định đầu hàng tướng quân, không bán mạng cho bọn chúng nữa, nhường quyền cho Nguyễn thân muốn làm gì thì làm.

- Hiện tại, đáp án cho thấy quyết định của tôi là chính xác.

Tạ Tấn hơi gật đầu, trên cơ bản đã nắm đầu đuôi câu chuyện thế nào.

Nhưng ông nhận ra Diệp Cạnh Sinh đang cố gắng nói cho bản thân nghe có vẻ tốt bụng nhưng thực chất tràn đầy tư tưởng ích kỷ, lợi dụng.

Nói trắng ra, Diệp Cạnh Sinh s·ợ c·hết, tìm cách trốn trách nhiệm, đẩy lên đầu Nguyễn Thân, sau đó đầu hàng.

Nếu thực sự giác ngộ thì đáng lý ông ta đã đứng ra dẫn đầu khởi nghĩa, lật đổ Nguyễn Thân, cùng nhau bước ra đầu hàng thì đã cứu được hàng ngàn binh sĩ.

“Đây là một kẻ thông minh ham sống s·ợ c·hết, không cần trông mong điều gì vĩ đại ở hắn ta cả.”

“Nhưng cũng không hoàn toàn trách anh ta, sống trong chế độ Đại Nam gia đình trị tuyệt vọng như vậy thì sao có thể trung thành, cống hiến.”

Tạ Tấn thầm nghĩ.



Dù biết rõ, ông cũng không vạch trần toan tính của đối phương mà giữ lại trong lòng để dò hỏi thông tin bố phòng của Đại Nam.

Diệp Cạnh Sinh vốn đang muốn đầu hàng nên khai hết tất cả, thậm chí cầm bản đồ minh họa:

- Lực lượng bố phòng Đại Nam đã sớm bị cắt giảm gần hết.

- Về mặt sổ sách, Đại Nam hiện đang giữ mười vạn đại quân.

- Tuy nhiên, thực tế đều là khai gian ăn chặn tiền lương, chỉ còn lại khoảng ba vạn người.

- Kinh đô Phú Xuân có khoảng một vạn vệ binh, chủ yếu sử dụng v·ũ k·hí lạnh, một phần mười vệ binh xài súng cùi bắp đào thải mua được từ tây dương.

- Nguyễn Vương cần vệ binh nắm giữ hỏa khí để đàn áp khởi nghĩa nông dân nổ ra quanh năm suốt tháng, nhưng cũng chỉ dừng ở đây.

- Một vạn rưỡi còn lại là lính vệ, phân bố rải rác khắp nơi bên ngoài kinh đô dùng để trấn áp nạn dân, sử dụng v·ũ k·hí lạnh.

- Súng thần công, đại bác cũng có quanh kinh đô nhưng hiệu quả thì khó mà nói.

Bên cạnh Tạ Tấn, chuyên viên liên nhạc nhanh chóng đánh chữ ghi chép lại từng lời, từng chữ vào máy điện tín.

Sau đó, những thông tin này được chuyển về cho trung tâm chỉ huy ở Định Long, nơi mà Trần Tí đích thân làm tổng chỉ huy cho toàn bộ chiến dịch lần này ở phía sau màn:

- Quả nhiên, quân sự của Đại Nam không khác gì một tấm vải rách, chọt phát nát tươm.

- Truyền lệnh!

- Mệnh lệnh sư đoàn bộ binh số 6 cùng lữ đoàn pháo binh hỗ trợ thẳng tiến mở đường tới thẳng kinh đô Phú Xuân, nhanh chóng bắt lại Nguyễn Vương và thu hồi Trấn Ninh.

- Sư đoàn bộ binh số 8 phối hợp ổn định hậu cần, theo sát phía sau để bổ sung lực lượng, hỏa lực trong trường hợp cần thiết.

- Sư đoàn bộ binh số 9 cùng các đơn vị tác chiến khác nhanh chóng bao vây, chặn đường trốn chạy của Nguyễn Vương.

Trần Tí vội vàng muốn đánh như vậy vì biệt danh “quỳ đế” “chạy đế” của Nguyễn Vương không phải chém gió cho vui mà lão ta thật sự sẽ chạy trốn ngay đánh hơi thấy mùi thum thủm.

Nhưng Trần Tí đã đánh giá thấp sự hèn nhát của Nguyễn Vương.

Ngay khi nghe tin có binh lính Đại Việt vượt qua biên giới thì Nguyễn vương đã ngay lập tức mượn đường Xiêm, lượn vòng chạy sang khu vực do Pháp kiểm soát, quỳ liếm cầu xin giặc Pháp cứu.

Lúc biết được tin này đã là hai ngày sau, Trần Tí chỉ có thể thở dài cảm thán, quỳ đế danh bất hư truyền, không ai có thể kịp g·iết c·hết Nguyễn Vương trước khi ông ta quỳ xuống bán nước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.