Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 209: Thu hồi Trấn Ninh (4)



Chương 209: Thu hồi Trấn Ninh (4)

Phụt!

Pháo hoa được bắn thẳng lên trời, nở rộ bảy màu xinh đẹp, báo hiệu cuộc t·ấn c·ông chính thức bắt đầu.

Sĩ quan chỉ huy giơ tay lên cao, hô lớn:

- Chuẩn bị!

Chờ khoảng một giây, anh hạ thật mạnh tay xuống một cách quyết đoán và giõng dạc tuyên bố:

- Bắn!

Ngay lập tức, người lính trong tổ pháo đã chuẩn bị sẵn, dùng tay kéo chốt pháo, nhanh chóng lùi về phía sau một đoạn giữ an toàn.

Bên trong, búa nhọn xoay một vòng tuyệt đẹp đánh thẳng vào phần sau của viên đạn pháo, nơi chứa một lượng thuốc nổ không hề nhỏ.

Tia lửa tóe lên, bùng sáng như ánh nắng chân lý chói qua tim, kích hoạt thuốc nổ, giải phóng ra nhiệt lượng và động lực khổng lồ đẩy viên đạn bay ra.

Theo định luật bảo toàn, lực đẩy ngược khiến khối lùi (một bộ phận của pháo) giật về phía sau một đoạn, xung quanh tỏa ra một làn khói nóng, nếu có tân binh nào lớ ngớ đứng sát là được sẽ có cơ hội được tân trang lại hàm tiền đạo ngay.

Viên đạn từ từ đi thẳng trong nòng súng dài hẹp, tới khi nhìn thấy ánh mặt trời trước mắt thì bước chân vào con đường rãnh xoắn.

Từng vòng, từng vòng một, viên đạn tự xoay theo trục của bản thân nó với tộc độ tăng dần đều.

Đến khi rời khỏi nòng súng thì đã có một lực gia tốc đủ lớn để bay thẳng theo hướng chỉ định, bất kể bão táp mưa sa giống như người lính khi tìm thấy lý tưởng dân tộc vậy.

Bay qua khoảng đất trống hoang sơ, kề vai bên chim vành khuyên nhỏ, khuôn mặt của tên Nguyễn Thân dần hiển hiện trước mắt đầu đạn.

Ầm!

Một t·iếng n·ổ vang trời rung lên!

Hàng chục viên đá cổ lâu ngày chưa tu sửa b·ị đ·ánh bật lên không trung, bay tán loạn.

Một viên đá đập thẳng vào vai tên Nguyễn Thân trong tiếng la thất thanh và ánh mắt sợ hãi của gã.

Cơ thể gầy yếu của hắn chịu không nổi lực xung kích, ngã lăn ra đất cùng với vết bầm tím trên vai.

Ầm!

Ầm!

Ầm!



Ầm!

Hàng trăm phát đạn pháo nổ đùng đoàng như sấm vang chớp giật thổi bay tường thành và biến những n·ạn n·hân tội nghiệp đang đứng ở đó thành bóng bay.

Đất đá đổ sập, trời tăm mây tối, khúc cây, dầu sôi, vật tư công thành lúc nào nay lại trở thành thứ đè c·hết những binh lính xấu xố.

Chiến tranh hiện đại, việc áp sát công thành đã không cần thiết nữa mà chủ yếu dựa vào hỏa lực để phá hủy tường thành trong thời gian ngắn.

Cho dù có là bê tông cốt thép chất lượng cao cũng không thể chịu nổi oanh tạc trực tiếp trong thời gian dài chứ đừng nói gì tới tường đất, tường đá được thi công ẩu tả bởi thói quan liêu Đại Nam.

Bởi vậy, hành vi bắt ép binh lính Đại Nam mang theo thân xác, vật tư lên tường thành không khác gì tự tìm đường c·hết.

Nguyễn Thân đau đớn tột cùng, hô hào kêu cứu:

- Lũ hạ đẳng chúng mày, cứu tao nhanh!

- Lũ chó c·hết!

Nhưng những lời nói của gã nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng đạn pháo!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Đại Việt, nói là làm!

Bảo oanh tạc mười phút là oanh tạc đúng mười phút.

Hàng ngàn chục ngàn phát đạn pháo tiếp tục đước bắn vào, san bằng khu vực sát tường thành bình địa.

Nếu nhìn từ trên bản đồ, giống như vị thần nào đó dùng cục tẩy lau đi một vết bẩn nhá nhem vậy.

Binh lính Đại Nam trong Ải Trấn Tây, kể cả thân binh của Nguyễn Thân đã sớm không còn biết trời trăng mây gió chi nữa, cúi rạp đầu xuống đất co ro s·ợ c·hết.

Nhiều kẻ uất ức tức giận:

- Thằng chó Nguyễn Thân, mày lừa bố mày!

Ngược lại, ở hậu phương Diệp Cạnh Sinh khôn ngoan đã sớm tránh xa phạm vi oanh tạc, mang theo nắm xôi gấc cùng nước lọc thảnh thơi dùng bữa dưới hầm.



Cách biệt rõ ràng, cho thấy hai số phận khác nhau đôi lúc chỉ bởi một quyết định mà thôi.

Mười phút sau đó, nhận thấy tường thành Ải Trấn Tây chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át, Tạ Tấn bắt đầu điều động lực lượng:

- Pháo Binh dừng hỏa lực, nhiệm vụ hoàn thành, tại chỗ chờ lệnh.

- Hỏa Tượng tiến lên phía trước, kiểm tra và mở đường cho bộ binh.

- Bộ binh chuẩn bị sẵn sàng!

Theo mệnh lệnh.

Mưa bom bão đạn bắt đầu dừng lại.

Những người còn sống trong Ải Trấn Tây lồm cồm bò dậy từ đ·ống đ·ổ n·át, đang còn ngơ ngác chưa tỉnh hồn sau mười phút trời sụp đất nứt thì đã cảm nhận được tiếng mặt đất rung chuyển.

Họ lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng suốt đời khó quên.

Hàng hàng lớp lớp voi chiến cao lớn đồ sộ đang chậm rãi bước từng bước về phía họ.

Thân cao đồ sộ, nặng vài tấn, pháo súng lắp đầy người áp sát ở cự ly gần khiến binh lính Đại Nam sợ tè ra quần, cảm giác không khác gì người thường đối mặt với xe tăng hạng nặng.

Phải biết rằng sợ hãi là bản năng của con người.

Trừ khi là chiến đấu vì quê hương, tổ quốc, vì đồng bào, anh em, cha mẹ sau lưng như các chiến sĩ ôm bom ba càng quyết tử giặc Pháp, còn người bình thường không ai dám lấy cơ thể con người đối kháng với quái thú khổng lồ như vậy.

Đặc biệt là Đại Nam được cai trị theo hướng “gia đình trị” toàn dân chỉ như nô lệ của hoàng tộc thì càng không có lý do liều c·hết chiến đấu. (anh em, họ hàng, vợ con của Nguyễn Vương chứ không phải tất cả những người họ Nguyễn)

Chỉ thấy đội Hỏa Tượng tiến sát lại tường thành mà không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào.

Binh lính Đại Nam còn sót lại đều từ bỏ chống cự, kẻ thì trốn, kẻ thì giơ tay đầu hàng, kẻ thì sợ quá nằm ngất tại chỗ.

Họ dễ dàng quét dọn gạch đá, tạo ra con đường cho bộ binh xung phong.

Tạ Tấn thấy tình thế đã được kiểm soát bước đầu, tuy có hơi kỳ quặc vì sao binh lính Đại Nam yếu đuối như thế nhưng vẫn theo kế hoạch:

- Bộ binh xung phong!

- Chiếm giữ Ải Trấn Tây.

Theo mệnh lệnh.

Từ khắp đồi khắp núi, bộ đội Đại Việt đang cúi người liền bật dậy cầm súng xung phong tiến vào.



Cởi nón kêu gọi, phất cờ hò reo, hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ ủa lên kín hết mặt đất khiến hàng binh Đại Nam càng không dám phản kháng.

Chỉ có tiếng của tên gian tặc Nguyễn Thân gào thét bên dưới tảng đá:

- Quân phản tặc!

- Quân bất trung!

- Tại sao tụi bay dám đầu hàng!

- Hả, hả hả!

Không biết nên nói gã may mắn hay xui xẻo.

Dưới loạt mưa bom bão đạn vừa rồi, hai phần ba binh lính Đại Nam đã mất xác dưới đ·ống đ·ổ n·át.

Nhưng kẻ đầu têu, đưa ra quyết định mất não hại c·hết bọn họ là Nguyễn Thân lại còn bình an vô sự, tuy nửa thân dưới bị một mảng tường đè lên nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.

Chẳng qua, gã ta cũng xui xẻo vì gặp phải quân dân Đại Việt hùng mạnh vượt mức quy định.

Tạ Tấn chính thức đặt chân vào thành nửa tiếng sau đó.

Người làm tướng phải biết cẩn thận để tránh việc trở thành điểm yếu cho cả sư đoàn.

Khi ông bước vào.

Hàng binh Đại Nam đã được tập trung ở trong góc, ăn “cơm tù” do Đại Việt cung cấp.

Nói là cơm tù nhưng ngon hơn bất kỳ bữa cơm nào được phục vụ cho binh lính Đại Nam.

Nhiêu đó đủ thấy Đại Nam gia đình trị đen tối đến cỡ nào.

Vũ khí được tịch thu vứt thành một đống đao kiếm, giáo mác giữa sân.

Còn Nguyễn Thân?

Lão ta vẫn ở nguyên đó, không được ăn, không được uống, cũng chẳng có ai cứu ra ngoài.

Thứ duy nhất lão ta có thể động là cái miệng hiện cũng đã bị bịt lại vì quá ồn.

Tạ tấn trầm mặc trước những gì nhìn thấy.

Dù rằng tình báo có nhắc sơ qua v·ũ k·hí Đại Nam rất tệ hại vì Nguyễn Vương phải “viện trợ” v·ũ k·hí cho Đại Thanh nhưng không ngờ lại thảm thiết tới mức này.

Gián điệp quân sự mà nhìn thấy cũng phải khóc ròng quyên tặng vài khẩu súng rồi rút lui.

Thời đại nào rồi, còn múa đao đánh kiếm?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.