- Đám dân bản xứ ngu đần này phải giống nhưng những con chó bám đít chúng ta.
- Ai cho phép bọn chúng thông minh như người việt dùng đại pháo đánh trả.
- Đây rồi, kịch bản đã bắt đầu về quỹ đạo chính xác!
- Đến đây đi, vứt hết pháo như lũ mất não, dùng tay không đỡ “dân chủ” và “tự do”.
Thực ra, William và Achille biết người Thanh có đại pháo.
Hơn nữa đều là đại pháo xịn xò, tiên tiến, số lượng không hề nhỏ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Đại Thanh là triều đình của người mãn và do một người phụ nữ truyền thống cầm đầu.
Người Mãn không quen sử dụng Hỏa Khí nên đã cấm người khác sử dụng, cộng thêm Đại Ngọc Nhi mang tư tưởng “nữ nhân” tiếc tiền chi tiêu cho những thứ vô bổ như “súng pháo” mà chỉ đam mê hưởng thụ, làm đẹp.
[Đại Ngọc Nhi khác với những nữ hoàng bá đạo như nữ hoàng Anh, nữ hoàng Nga, Võ Tắc Thiên dám đứng ra cầm quyền một cách công khai, vượt ra khuôn khổ thời đại và cứng rắn về quân sự, ngoại giao.]
Vậy nên kho hỏa khí của Mãn Thanh đều bị cất trong kho, chịu cảnh mục nát, phủ bụi không thấy ánh mặt trời.
Mặc dù Nguyễn Vương vì bưng bô ngoại bang đã khuynh lực toàn quốc, hiến tặng hỏa khí tàn dư của vương triều Trường Sơn cho Lý Hồng Chương để thể hiện trung thành nhưng so với lãnh thổ Đại Thanh rộng lớn thì như thế vẫn còn quá ít.
[Trong lịch sử, khi người Tây Dương đánh chiếm Trung Quốc thì trong kho của nhà Thanh chất đầy súng, pháo tiên tiến nhưng bị vứt xó, rỉ sét.
Nhiều người nhầm lẫn rằng nhà Nguyễn, nhà Thanh không có v·ũ k·hí nhưng thực ra là tự hủy kho v·ũ k·hí để lấy tiền ăn chơi, hưởng lạc.
Sau này, truyền thông phương tây sau này vì lấp liếm sự thật về quân xâm lược nên tìm mọi cách thổi phồng v·ũ k·hí tây dương tiên tiến, cố gắng xuyên tạc, đánh lừa người thường để hợp thức hóa việc đế quốc thực dân bằng cái tên “khai hóa” mỹ miều chứ thực ra súng ống thời kỳ này rất đơn giản, có thể mua hoặc sao chép dễ dàng.
Ví dụ, anh hùng Cao Thắng tự mình chế mấy ngàn khẩu súng trường của người Việt Nam cho nghĩa quân trong khởi nghĩa Phan Đình Phùng. (tính năng không thua súng của Pháp bao nhiêu) ]
Cứ mỗi vài phút trôi qua là lại có thuyền của Mãn Thanh bị đại pháo tây dương đánh chìm trong khi hít khói.
Dần dần, nỗi ám ảnh trong trận chiến ở Đại Việt và hiệp ước “Kỷ Tỵ” đáng quên bị thay thế bởi những trò hề của binh lính Mãn Thanh.
Achille và William hét to lên:
- Hỡi những binh sĩ đáng tự hào!
- Đây mới là sức mạnh thực sự của chúng ta!
- Lũ khỉ da vàng chỉ xứng đáng bị chúng ta tàn sát như heo chó!
- Nước Pháp muôn năm!
- Nước Anh muôn năm!
- Hoàng đế muôn năm!
- Nữ hoàng muôn năm!
- Muôn năm!
Tiếng hoan hô chúc mừng của lính tây dương xuất hiện đồng thời với kêu gào thảm thiết bên kia chiến tuyến.
Dưới làn mưa “dân chủ” và “tự do” thuyền gỗ mục nát dễ dàng b·ị đ·ánh chìm xuống biển.
Xác thuyền lớn một chút còn có thể kéo dài chút hơi tàn, b·ốc k·hói nghi ngút trên mặt biển để chiếu rọi đám thủy thủ đáng thương vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Những mảnh vỡ của thuyền nhỏ hơn thì nhanh chóng ngụp lặn dưới đáy biển sâu, tạo thành hàng chục xoáy nước nhỏ cuốn thủy thủ chơi trò tập lặn không cần bình dưỡng khí.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếp sau một loạt “ban phát dân chủ” cuối cùng, toàn bộ thủy quân Mãn Thanh đã tan tác, không còn giữ vững trận địa, quay đầu bỏ chạy.
Tàu chiến tây dương lập tức quay đầu đuổi theo.
Một số thủy thủ Mãn Thanh bơi chậm bị cuốn vào chân vịt thiết giáp hạm, c·hết không toàn thây.
Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến nhóm thủy thủ tập bơi vào bờ, trở thành bia tập bắn cho lính tây dương.
Sau khi tháp phòng thủ bị “Long gian” cuồng tây phá hủy, liên quân Anh – Pháp – Mỹ mới chính thức cho lục quân đổ bộ lên bờ.
Bởi vì tàu tây dương chạy rất nhanh nên chẳng mấy chốc, lính đổ bộ đã nhìn thấy nhũng cái đầu trọc thắt bím tóc lô nhô trên mặt biển.
Với tinh thần hiếu học mọi lúc mọi nơi, lính tây dương rút súng ra bắt đầu tập bắn.
- Mấy cái đầu đuôi chuột này nhìn buồn cười quá, bắn bớt đi cho đỡ phiền!
- Mày đánh cược với tao không, ai bắn trúng ít hơn thì mất một bao thuốc lá.
- Chơi luôn!
Thế là tiếng súng nổ liên tục dí sát sau đầu những thủy thủ Mãn Thanh đang bơi bạt mạng vào bờ.
Chúng không hề biết mạng sống của mình chỉ là trò chơi đánh cược của người khác, cắm đầu bơi thục mạng trong tuyệt vọng.
Cứ mỗi phát súng vang lên là lại có một trái dưa hấu bị bổ nát bét, máu tươi ướt đỏ mặt biển.
Cho đến khi chạm bờ thì đã có tới gần ngàn lính Mãn Thanh bỏ xác dưới biển.
Trong khi tổn thất của liên quân Anh – Pháp – Mỹ là vỏn vẹn duy nhất một người.
Nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất đối với Mãn Thanh.
Rút kinh nghiệm từ cuộc chiến ở Đại Việt, người tây dương mang theo rất nhiều vật tư, đồ quân nhu để sử dụng, tránh rơi vào thế túi rỗng, bụng đói.
Đặc biệt là lính Pháp, vốn đã tưởng tượng sẵn trong đầu cảnh sẽ phải ăn đống thịt ôi bốc mùi trong hộp nhưng không ngờ Thiên Long Nhân chào đón họ như người hùng.
- Dân chủ vĩ đại!
- Tự do muôn năm!
- Anh Quốc vạn tuế!
Hàng trăm Thiên Long Nhân thấy người tây dương đổ bộ không những không bỏ chạy mà còn lao đến quỳ lạy hai bên đường.
Nhiều kẻ bạo gan còn sử dụng tiếng Anh bồi để xung phong làm kẻ chỉ điểm.
- Tây dương đại nhân, tiểu nhân sẵn sàng đi đầu xung phong dẫn đường cho các ngài!
- Mọi người cũng sẵn sàng quyên góp lương thực, mổ gà g·iết bò để mừng các vị đại nhân.
Tất cả mọi thứ khiến binh lính tây dương cảm giác lạ lẫm vô cùng.
Nó khác xa với cảnh vườn không nhà trống ở Đại Việt.
“Bọn tao đến đây để xâm lược, chúng mày làm vậy thì sao tao ăn c·ướp được.”
Đây là tiếng lòng của người tây dương lúc bấy giờ.
Achille và William cũng không biết phản ứng thế nào.
Rất may, Parkes, quan ngoại giao hiểu võ văn hóa Thiên Long đứng ra tuyên bố:
- Chúng mày yên tâm!
- Chỉ cần một lòng làm việc cho đế quốc Anh vĩ đại, không chống lại dân chủ cùng tự do thì sẽ được trả thù lao xứng đáng, được đế quốc anh bảo vệ.
Nghe Parkes khẳng định, đám long gian vui mừng hớn hở, tranh nhau lập công:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhìn thấy có toán lính Lục Doanh chạy về phía bắc, tiểu nhân sẵn sàng dẫn đường!
- Đúng vậy, trong cảng này cũng có rất nhiều điêu dân, không chịu đón nhận “dân chủ” và “tự do” tiểu nhân xin nguyện tiên phong tìm ra chúng.
Nhìn thấy cảnh long gian nô nức nhảy ra nguyện trung thành tận tâm vì sự nghiệp “dân chủ” và “tự do” Achille cùng William đồng thời liếc nhìn nhau gật đầu.
Họ bỗng nhiên nghĩ tới, liệu mình có nên ban phát dân chủ và tự do cho Đại Việt như thế này hay không.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết toàn bộ tây dương liên hợp lại cũng không thể công chiếm nổi Đại Việt vì khoảng cách quá xa.
Nhưng biểu hiện của Mãn Thanh cho thấy hi vọng về việc tiêu diệt Đại Việt mà không mất một viên đạn.
Họ không biết rằng, chỉ cần Trần Tí và XHCN còn tiếp tục tiến hành thì viên đạn “dân chủ” không dễ để tới được Đại Việt.
Lúc này, dưới lá cờ đỏ sao vàng và cờ đỏ búa liềm, một anh bộ đội Việt Nam đứng nghiêm, toàn thân mặc trang phục xanh lá cây, giơ một tay chào theo nghi thức q·uân đ·ội trước hàng vạn binh lính đang hành quân vào khu vực Trấn Ninh.
Ánh nắng chói chang xuyên thấu qua lá cờ đỏ sao vàng phấp phới, chiếu xuống con đường cát sỏi, nắng nóng đầy cam go.