Sau khi nghe còi báo động được một lúc lâu, Thủy quân Mãn Thanh mới nhốn nháo chạy lên đống tàu phế liệu lượm mót được của thương nhân Đại Việt mấy chục năm trước để làm t·àu c·hiến.
Những tiếng cọt kẹt, rệu rã bốc mùi gỗ mục khiến người ta lo lắng rằng liệu số thuyền này có kịp ra biển trước khi tự chìm hay không.
[Đúng trong lịch sử, nhà Thanh thật sự chôm chỉa mẫu tàu của Việt Nam cho mình để làm thuyền chiến, đấu với tây dương.]
Nhiều binh lính còn đang cầm trên tay cây h·út t·huốc phiện, quần xộc xệch, á·o h·ở n·gực do được kêu gọi khẩn cấp.
Quan viên Đại Thanh có một niềm tin mãnh liệt rằng sẽ không kẻ nào dám t·ấn c·ông “thiên triều thượng quốc” nên dù tối hậu thư cũng chẳng thể khiến họ cảnh giác hơn xíu nào.
Ngay trước giờ khai hỏa, không thiếu kẻ còn đang phê pha tại quầy t·huốc p·hiện, ổ m·ại d·âm, sòng bạc.
Bầu không khí mục nát, đồi phế tràn nhập khắp thủy quân nhà Thanh từ lâu.
Trong lúc thủy quân còn chưa ra khỏi cảng, bộ lính Mãn Thanh xuất phát từ Lục Doanh với trang phục màu xám, thắt đuôi sam, cầm súng nòng trơn cùi bắp do Nguyễn Vương Viện trợ và hàng rỉ sét từ chục năm trước hoàn tất việc tập trung trên đường phố cảng Quảng Châu.
So với thủy quân thì rõ ràng Lục Doanh Mãn Thanh tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Bất chấp nỗ lực duy trì an ninh trật tự, người tây dương, bang hội, người Nhật Bản vẫn chạy loạn khắp nơi không ai quản, thậm chí còn có Thiên Địa Hội hô hào “Phản Thanh Phục Thiên” khắp nơi.
Sai dịch b·ị đ·ánh g·iết, treo xác ở trên cửa từ lúc nào như muốn dằn mặt triều đình Mãn Thanh.
Vừa nhìn đã thấy khả năng quản lý của Mãn Thanh yếu kém thế nào, so với Đại Việt cách biệt một trời một vực.
Đúng lúc này, từ chiến thuyền có một viên pháo màu bắn thẳng lên trời để làm ám hiệu.
Viên tướng chỉ huy Lục Doanh Viên Thế Khải liếc thấy, cảm giác tình thế không ổn, vội vàng ra lệnh cho binh lính xua đuổi người không phận sự rời xa khỏi khu vực quân sự trọng địa xung quanh cảng Quảng Châu.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết quân giặc có thể dùng chiêu nội ứng, ngoại hợp, tận dụng hỗn loạn để đánh chiếm cảng Quảng Châu dễ dàng.
Nhưng còn chưa kịp kiểm soát tình hình thì người của Thiên Địa Hội cắt bỏ bím tóc, cầm súng tây dương xông ra từ những nơi hẻo lánh!
- Xông lên!
- Giết!
- Phản Thanh phục Thiên.
Hàng trăm phản quân hò hét ầm ỹ, khả năng chiến đấu không cao nhưng nhiệt tình vô cùng.
Họ vừa chạy vừa cầm súng nòng trơn do tây dương “viện trợ” nổ súng liên tục vào quân Thanh.
Rõ ràng, người tây dương rất biết buôn bán, đem hàng lởm cùi bắp đào thải để bán với giá cắt cổ cho Thiên Long Nhân.
Giống như ở hiện đại có nghệ sĩ hài nào đó vay nợ mua rác từ nước ngoài, tự biến quốc gia của mình thành con nợ và bãi rác.
Chỉ thấy phản quân Thiên Địa Hội lao ra từ ngõ hẻm, nổ súng xong liền nhảy ra tìm chỗ ẩn nấp, sau đó nạp đạn bắn tiếp.
Mỗi người một góc, hoàn toàn không hề có chiến thuật, kết cấu gì cả.
Nguyên nhân bởi người Pháp không hề có hứng thú chỉ bảo, huấn luyện giúp Thiên Địa Hội.
Đường phố chật hẹp nhanh chóng chìm vào trong tiếng súng và g·iết chóc một cách hỗn loạn.
Mọi thứ càng thêm hỗn loạn khi giặc c·ướp, côn dồ cắc ké nhân cơ hội c·ướp b·óc, hãm h·iếp dân thường.
Viên Thế Khải nhận thức được rút súng lục từ túi ra bắn trả, đồng thời ra lệnh cho binh lính Mãn Thanh nhanh chóng dập tắt phản loạn.
- Lũ nô tài này!
- Mau tập hợp đội hình!
- Dẹp loạn, không để chúng tiếp cận tháp pháo!
Gã ta gân cổ ra hò hét, muốn nhanh chóng tiêu diệt phản quân, thể hiện oai phong của tân quân Lục Doanh.
Nguyên nhân việc này xuất phát từ Lý Hồng Chương, một đại thần Mãn Thanh.
Sau khi nhìn thấy sức mạnh quân sự Đại Việt năm năm trước, ông ta đã chủ trương huấn luyện tân quân sử dụng hỏa khí nhưng liên tục bị Đại Ngọc Nhi cản trở, phủ quyết.
Lục Doanh chính là lực lượng tân quân trên bộ mà Lý Hồng Chương sử dụng làm tiên phong, thể hiện sức mạnh cải cách.
Dù rằng số v·ũ k·hí của Lục Doanh sử dụng phần lớn đến từ kho v·ũ k·hí cũ của vương triều Trường Sơn để lại (bị Nguyễn Vương cống nạp để bưng bô ngoại bang) và mua của tây dương nhưng so với v·ũ k·hí lạnh thì mạnh hơn nhiều.
Chỉ thấy đội binh lính của Lục Doanh đồng loạt nhét đạn vào súng, nhồi thuốc nổ, sau đó xếp hàng châm lửa bắn theo thể thức “tam đoạn liên xạ”.
- Xếp hàng!
- Lên đạn!
- Chuẩn bị!
- Bắn!
- Bằng bằng bằng!
Binh lính Thiên Địa Hội đang hung hăng bị loạt đạn bắn gục mất năm tên trong hẻm.
Số còn lại đang định tiếp tục xung phong khi binh lính Lục Doanh nạp đạn thì chỉ thấy hàng lính đầu lùi xuống, hàng lính Mãn Thanh thứ hai lướt lên với đạn chuẩn bị sẵn bắn tiếp!
- Bằng bằng bằng!
- Bằng bằng bằng!
Liên tục bốn năm lượt tề bắn như vậy, phản quân Thiên Địa Hội bắt đầu sợ hãi rụt đầu trong hẻm nhỏ, lén lút bắn trả một cách yếu ớt.
Trong khi đó, binh lính Lục Doanh từ từ tiến tới, vừa đi vừa xếp hàng bắn không cho phía Thiên Địa Hội chống trả.
Rõ ràng, cùng là s·ử d·ụng s·úng nòng trơn nhưng Thiên Địa Hội không có chiến thuật hợp lý, chỉ biết bắn loạn xạ nên dễ dàng b·ị đ·ánh bại.
Còn chiến thuật này hiển nhiên học trộm từ Đại Việt trong c·hiến t·ranh năm năm trước.
Chẳng qua chưa kịp chờ binh lính Lục Doanh mừng rỡ thì “ầm” một tiếng thật to, pháo đài phòng ngự chủ chốt ở hải cảng bị nổ tung đáy tháp.
Cảnh cả một tòa tháp đồ sộ được xây bằng đá tảng dần dần nghiêng về một phía thu hút mọi ánh nhìn trong khuôn viên chục cây số.
Thậm chí ở gần còn nhìn thấy tiếng la hét của binh sĩ canh giữ trên đỉnh tháp.
Đất đá vụn văng ra trong quá trình sụp đổ cày nát tan hoang nguyên một khu chợ sầm uất.
- Chó c·hết!
- Là đứa nào!
Viên Thế Khải thất thanh kêu lên.
Gã không ngờ lại có người lén lút phá hủy tháp phòng ngự.
- Thiên Địa Hội ở đây!
- Còn có ai đi phá tháp phòng ngự nữa?
- Lẽ nào là…
Viên Thế Khải nghĩ đến khả năng còn lại, đôi mắt trợn to vì sợ hãi và tức giận.
Cùng lúc đó, một nhóm Thiên Long Nhân vẫy cờ Anh tung tăng hô vang:
- Đả đảo phong kiến!
- Đả đảo độc tài!
- Vì dân chủ!
- Vì tự do!
- Dân chủ thượng đẳng!
- Tự do muôn năm!
Bọn họ chính là lực lượng thân phương tây ở Mãn Thanh, chuyên buôn t·huốc p·hiện và truyền bá tư tưởng “tự do” đạn pháo, “dân chủ” thuốc nổ.
Trong trận chiến này, người tây dương chuẩn bị từ trước, mua chuộc Long gian làm việc cho mình để triệt hạ mọi uy h·iếp.
Ở trên tàu, Achille dùng ống nhòm nhìn thấy cảnh này, cười lớn:
- Đấy, phải thế chứ!
- Dân châu á toàn bọn nô học, cuồng tây!
- Chỉ cần bố thí cho một chút bạc sẽ sẵn sàng đón nhận “ban phát dân chủ”.
- Tiếp tục nã pháo, à nhầm, nã “dân chủ” vào thuyền địch.
- Chuyển hướng bánh lái giãn cách, không để chúng tiếp cận.
Trên mặt biển lúc này có tới hơn một trăm thuyền chiến Mãn Thanh lao ra ngoài sau thời gian dài trì trệ.
Số lượng nghe có vẻ ghê gớm nhưng thực chất chỉ là những món đồ mục nát lâu ngày, kích thước như hạt tiêu trước thiết giáp hạm của tây dương.
Các khẩu pháo cổ lỗ sĩ đặt rải rác vài chiếc trên thuyền, tổng cộng hỏa lực còn không bằng một soái hạm của tây dương.
Trên thực tế, phương thức chiến đấu của thủy quân Mãn Thanh vẫn còn lạc hậu ở thế kỷ trước, cố gắng chèo thuyền tới gần, sau đó dùng móc kéo lại, nhảy lên thuyền đối phương đánh cận chiến.
Các binh sĩnh Mãn Thanh cầm sẵn dây móc, hò hét ồn ào hò dô trên mạn thuyền, chực chờ cơ hội để tiếp cận t·ấn c·ông.
Nhưng có một vấn đề nan giải là chiến hạm hơi nước của tây dương di chuyển nhanh hơn nhiều so với Mãn Thanh.
Vậy nên mình hình ảnh buồn cười xuất hiện trên mặt biển.
Chiến thuyền mãn thanh giống như zombie mất não, bị người tây dương thả diều bắn từng đứa một, trông cực kỳ đần.