Khu vực neo đậu tàu đổ bộ, các sĩ quan, dân tây, quan chức tây dương đang đứng bên dưới vẫy tay chào, đưa tiễn binh sĩ lên tàu.
Một số cặp đôi tranh thủ nắm tay, hôn hít giữa ban ngày ban mặt không hề ngại ngùng, khiến tiếng huýt sáo, chúc mừng xôn xao, náo nhiệt.
Văn hóa hôn nhau giữa nơi đông người thực ra là dành cho các chiến sĩ lên đường chiến đấu chứ không phải giống thời hiện đại bị l·ạm d·ụng để gây trò phản cảm.
- Tất cả chuẩn bị!
- Lên thuyền!
Đứng trên tàu, William nghiêm giọng ra lệnh.
- Bộp, bộp, bộp bộp!
Tiếng bước chân gõ xuống nền sân đều nhịp vang lên theo dòng binh lính của các nước tây dương xếp hàng trước cầu thang lên tàu.
Đoàn người di chuyển có thứ tự theo những hàng dài dằng dặc.
Lưng đeo ba lô, chăn mền gói kỹ, vai vác súng, mang ủng da, hầu hết để râu.
Nhìn từ ngoài đã ra dáng q·uân đ·ội hiện đại với trang thiết bị cá nhân đầy đủ, gọn nhẹ.
Đặc biệt, quân phục màu mè, xinh đẹp hơn nhiều so với thời hiện đại để làm tăng sĩ khí của binh lính.
Thành phần binh sĩ cũng rất phức tạp.
Có người đến từ mẫu quốc.
Có người đến từ thuộc địa.
Có người đến từ quân đoàn đánh thuê.
Cũng may là có nhiều tàu để phân chia rõ các thứ hạng chủng tộc khác nhau, không để người da trắng thượng đẳng phải chung thuyền với cư dân thuộc địa loại hai, loại ba.
Nếu không, bính lính da trắng đã b·ạo đ·ộng đòi quyền công dân hạng một rồi.
Sau khi xác định phải t·ấn c·ông Mãn Thanh, người Pháp, người Anh đã điều thêm hai ngàn lính thuộc địa, hai ngàn lính từ bản thổ sang tăng cường, nâng tổng binh lực tới tám ngàn người.
Đồng thời còn liên minh với Mỹ, đổi mới v·ũ k·hí sang sử dụng những loại tân tiến nhất, bao gồm cả súng máy, đại pháo cỡ lớn.
Rút kinh nghiệm từ trận thua trước Đại Việt, toàn bộ súng nòng trơn đều đã bị đào thải.
Tất cả binh lính đế quốc, bao gồm lính thuộc địa đều s·ử d·ụng s·úng rãnh xoắn.
Còn súng máy của Mỹ là loại Gatling, hơi cồng kềnh và chưa có nhiều số liệu thực chiến do vừa mới được phát minh ra.
Chủ yếu bởi Achille nhận ra sức mạnh của súng máy về mặt hỏa lực nên bức thiết muốn người Mỹ đem qua sử dụng.
Ám ảnh từ c·hiến t·ranh Đại Việt vẫn còn quá lớn.
Parkes đứng trên tàu, cúi đầu nhìn kim đồng hồ, bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ kể từ khi gửi tối hậu thư cho chính quyền Mãn Thanh về việc yêu cầu thực hiện các điều khoản bán nước mà trước đó Đại Thanh đã ký kết khi mượn sức tây dương tiêu diệt Thiên Long Quốc.
Và tất nhiên, triều đình Mãn Thanh tự cao tự đại không hề để ý đến tối hậu thư này.
Chiến Tranh giữa liên quân Anh – Pháp – Mỹ và Đại Thanh chính thức bước vào thời gian đếm ngược.
Quảng Châu, khu vực cảng đảo trù phú bậc nhất Đại Thanh, tọa lạc tại trung tâm Quảng Đông, trở thành một trung tâm giao thương chính sát Hồng Kông từ nhiều năm trước.
Là nơi màu mỡ nhiều chất béo, Quảng Châu hiển nhiên được giao cho một viên quan tai to mặt lớn Diệp Danh Sâm.
Bên cạnh đó, các thế lực trong Quảng Châu cũng rắc rối phức tạp, loạn cào cào hết cả lên.
Có bang hội chiếm giữ bến tàu.
Có tàn đảng phản tặc Lý Tự Thành núp bóng.
Có Thiên Địa Hội “phản Thanh phục Thiên”.
Cũng có thế lực buôn bán t·huốc p·hiện thân phương tây.
Mặc dù triều đình Mãn Thanh ra lệnh cấm t·huốc p·hiện nhưng hiển nhiên có một số kẻ làm tất cả mọi thứ vì lợi nhuận, bao gồm luôn việc bán nước.
Nhưng dù cho có loạn thế nào đi chăng nữa vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của triều đình Mãn Thanh với uy h·iếp quân sự tuyệt đối.
Hơn nữa, kết quả trận chiến từ Đại Việt truyền tới khiến người Thanh càng thêm khinh thường tây dương, “Ngay cả tiểu quốc Đại Việt cũng không đánh nổi, nói gì tới thiên triều thượng quốc Đại Thanh”.
Vậy nên Diệp Danh Sâm trong bộ quan bào nhà thanh vẫn ung dung ngồi thưởng thức trà dù đã có tối hậu thư từ người tây dương trước đó.
Ông ta có cơ thể to lớn, quan bào phình to như quái vật khổng lồ, gấp hai, gấp ba một người lính tây dương bình thường.
Trên cổ Diệp Danh Sâm, có hai chuỗi “Triều Châu” lớn kéo dài từ cổ xuống thể hiện địa vị cao quý của tổng đốc Lưỡng Quảng.
[Những ai hay xem phim truyền hình về cung đình nhà sẽ quen thuộc với hình ảnh các đại thần, quan viên đeo trên cổ các chuỗi vòng dài, chuỗi vòng này có hình dáng tương tự như tràng hạt mà các tín đồ Phật giáo thường đeo và được gọi với cái tên là "Triều châu".]
Phải biết người tây dương vốn cao to hơn dân châu á da vàng nên có thể tưởng tượng Diệp Danh Sâm to lớn như thế nào, không thua gì lực sĩ đô vật thời hiện đại.
Nhiều người nhầm lẫn, tưởng Mãn thanh toàn kẻ yếu đuối, ốm yếu chứ thực ra quý tộc ăn uống no đủ, không thua người tây dương chút nào.
Trước mặt ông ta, tối hậu thư của liên quân Anh – Pháp – Mỹ bị vứt ngổn ngang vào trong thùng rác.
Đôi mắt Diệp Danh Sâm nhìn xa xa về phía bến cảng, nơi có những công nhân bốc vác miệt mài làm việc để kiếm tiền.
Không khí tươi mát, thơm ngọt hương vị của Thiên Triều Thượng Quốc.
Những pháo đài xinh đẹp, kiên cường trước sóng biển xô bờ đang bốc lên làn khói đen.
Từ phía đường chân trời, hàng chục t·àu c·hiến bọc thép mới tinh rẽ sóng ồ ạt xông vào bến cảng, đại pháo to, dài liên tục khai hỏa, khè ra khói lửa mịt mù, đẩy đạn pháo bay thẳng lên bờ, đập vào những tháp phòng thủ ven biển.
Đúng ngày 19/9 năm kỷ tỵ, phát súng đầu tiên khởi đầu Chiến Tranh Thuốc Phiện ở thế giới này được nổ ra.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
William đứng trên thuyền, chỉ huy cho hạm đội tập trung nã pháo vào các vị trí uy h·iếp tiềm tàng như tháp phòng ngự.
Ông ta làm như vậy vì sợ hãi gặp phải trận địa pháo như hồi giao chiến với Đại Việt.
Người tây dương có ưu điểm là luôn thực hiện sử sai ngay tức khắc chứ không cố chấp như Nguyễn nô.
Và trong ánh mắt kinh ngạc của William, đạn pháo tây dương dễ dàng đâm xuyên qua tòa tháp mỏng manh được chế tạo từ gạch, bùn.
Vô số những viên gạch rỗng ruột bị cắt xén vật liệu ầm ầm đổ sụp từ trên cao xuống, đè c·hết n·ạn n·hân vô tội ở bên dưới trong.
- Pháo đài quái gì mà mỏng như giấy dán thế này?
- Làm sao lại yếu như thế?
William không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao tháp phòng ngự của Mãn Thanh lại yếu đuối như vậy.
Ông ta nhớ rất rõ, đạn pháo bắn vào tháp Đại Việt chỉ để lộ ra những mảng bê tông cốt thép cứng như đá chứ chẳng thể nào dễ dàng xuyên thấu như vậy.
Nhưng nếu William biết tòa tháp đã được cắt bớt 70% kinh phí để tổ chức tiệc mừng cho Đại Ngọc Nhi thì đã không bất ngờ như vậy.
Cùng lúc đó, tiếng kèn báo động vang vọng khắp khu cảng.
Trong lúc cư dân còn ngơ khác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có những quả đạn pháo dội xuống bến tàu, xoắn nát bảy người dân phu đang dỡ hàng thành thịt nát.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bụi mù cuồn cuộn che lấp tầm nhìn.
Nhà cửa xiêu vẹo run rẩy đổ sập như cụ già tám mươi tuổi vừa quẩy vinahouse
Những kẻ may mắn sống sót, tận mắt nhìn thấy người khát hóa thành sương máu, hốt hoảng la lên:
- Giết người rồi!
- C·hết người rồi!
- Chạy mau lên!
- Mau chạy vào thành!
Đoàn người nhìn thấy vụ g·iết chóc co giò chạy thẳng về phía thành Quảng Châu hết tốc lực.
Tiếng la hét của đoàn người vang dội suốt đường đi, khiến cư dân ở hơi xa bờ biển một chút ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.
Trong đầu dân chúng ở đây không có khái niệm gì về c·hiến t·ranh và đạn pháo.
Một vài người thông minh dọn quán, thu gom tài sản để chạy giặc.
Nhưng phần lớn dân chúng bình thường vẫn tiếp tục bán bánh, buôn gạo, sinh hoạt như thường lệ.
Bởi vì họ chỉ có suy nghĩ đơn giản, đất nước này là của quý tộc Mãn Thanh, họ chỉ là nô tài, tất cả mọi chuyện xung quanh đều không liên quan gì tới họ.
Pháo mặc pháo, bom mặc bom, chỉ cần không ảnh hưởng đến bạc trong túi họ là được.