Nói thật, Anna cảm thấy bản thân giống như mắc phải oan Thị Kính.
Ngay khi nghe Trương Ái Lan nhắc tới Đại Việt, Anna đã biết vấn đề rắc rối.
“Đám lính ngu xuẩn trong não toàn cơ bắp, suốt ngày chỉ muốn đánh đánh g·iết g·iết.”
“Lũ khỉ đột biết nói tiếng người ấy hoàn toàn không suy xét tới vấn đề gây ra xung đột với Đại Việt ngay lúc này hay sao?”
“Mẹ kiếp, tới lúc đạn pháo dội lên đầu thì lại kéo nhau cầu nguyện Jesus, tao mà là Jesus thì kệ lũ ngu chúng mày.”
Lãnh đạo các nước tây dương hiện tại rất sợ phải gây chiến với Đại Việt.
Nguyên nhân vì họ vừa mới thua trận và chuẩn bị t·ấn c·ông Mãn Thanh.
Cứ tưởng tượng tới cảnh hàng vạn bộ binh Đại Việt vượt biên giới chi viện cho Mãn Thanh là người Pháp đã thấy không rét mà run.
Còn về lý do tại sao Trương Ái Lan lại bị nhốt trên đảo Hồng Kông thì là câu chuyện rất dài.
Mọi thứ quay trở về năm năm trước.
Sau khi Hoàng Thái Cực chinh phục trung nguyên, Trương Mỹ Lan chính thức trở thành gia chủ của gia tộc họ Trương.
Ở trong mắt của những người cổ đại, hoàng đế của Đại Thanh rộng lớn có giá trị hơn nhiều so với Đại Việt nhỏ bé.
Trương Ái Lan thất bại trong cạnh tranh tộc trưởng, lại bị Trương Mỹ Lan ghen ghét, lưu đày tới đảo Hồng Kông, một trong những căn cứ phụ của gia tộc họ Trương.
Suốt năm năm này, Trương Ái Lan bị giam lỏng, hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Vừa mới đây, liên quân Anh Pháp nổ súng công chiếm Hồng Kông.
Trương Ái Lan bị nhốt, không kịp bỏ chạy.
Chờ tới khi giặc Pháp tới chỉ biết lấy tên của Đại Việt ra xin tha.
Vốn dĩ cô cũng chỉ nhắm mắt đánh liều, không ngờ người Pháp lạt thật sự tha cho cô vì nể Đại Việt.
Tới lúc gặp tận mặt Trịnh Hoàng, một tướng lĩnh Đại Việt gốc Thiên Long thì mới biết chuyện gì xảy ra.
- Đại Việt đã đánh bại liên quân Anh Pháp?
- Làm sao chuyện này có thể xảy ra, binh lính Đại Thanh ở trước mặt người tây dương không khác gì bọ chét, giẫm phát c·hết tươi.
Trương Ái Lan thốt lên với vẻ kinh ngạc, cô chính mắt nhìn thấy người Pháp t·ấn c·ông vào ngục giam như thế nào.
Binh lính mãn thanh bị g·iết như nghóe, trong khi quân Pháp chẳng c·hết lấy một người.
Trịnh Hoàng không trả lời cụ thể, chỉ khinh thường đính chính:
- Nói chính xác là liên quân Anh – Pháp – Tây Ban Nha.
- Bọn gà rù cùi bắp ấy sao qua được quân dân Đại Việt.
- Đây, có tờ báo này, cô tự xem!
Nói xong, Trịnh Hoàng vứt cho Trương Ái Lan tờ báo về đại thắng Sơn Trà, Mỹ An và hiệp định Kỷ Tỵ.
Thực lòng mà nói, Trịnh Hoàng không hứng thú trao đổi nhiều với loại “long gian” Trương Ái Lan.
Ông là người thuộc phe “cựu thiên long nhân” Nhạc Vũ, hiện đang phụng sự cho Đại Việt, coi đất Việt là tổ quốc chân chính của mình.
Từ trong thâm tâm, ông xem thường đám Mãn Thanh mọi rợ và những kẻ đầu hàng.
Lần này, ông ta đi tới đón Trương Ái Lan là theo lệnh của tướng lĩnh Yết Hạ Thiên.
Nếu như không phải Trương Ái Lan có tác dụng với kế hoạch tương lai của Đại Việt thì chưa chắc ông ta đã thèm để ý.
Chiếc thuyền từ từ đi xa, để lại lò lửa c·hiến t·ranh âm ỉ ở đằng sau.
Đây cũng là chuyến tàu cuối cùng rời khỏi Hồng Kông trước khi c·hiến t·ranh giữa Đại Thanh và tây dương nổ ra.
Ân toán tình thù giữa đám giặc c·ướp này bắt nguồn từ công cuộc chinh phục Trung Nguyên của Mãn Thanh.
Khi đó, người tây dương đã tiếp cận và buôn bán với Thiên Long Nhân.
Lúc chiến loạn nổ ra, cả hai phe đều muốn lợi dụng sức mạnh của người tây dương để hỗ trợ mình.
Nhận thấy có cơ hội, các nước Tây Dương đã bắt tay với nhau hỗ trợ Mãn Thanh để đổi lại hiệp ước ký kết trước đó giữa Hoàng Thái Cực và người tây dương gồm:
[1, Anh, Pháp, Mỹ có quyền thành lập các đại sứ quán tại Bắc Kinh
2, Thêm mười hải cảng được mở phục vụ thương mại gồm Ngưu Trang, Đạm Thủy, Hán Khẩu, và Nam Kinh.
3, Quyền tự do của tất cả các tàu nước ngoài bao gồm cả tàu thương mại được tự do di chuyển trên sông Dương Tử
4, Người nước ngoài được tự do đi lại trong lãnh thổ Mãn Thanh.
5, Mãn Thanh phải trả một khoản tiền thù lao gồm bốn triệu lượng bạc cho Anh và hai triệu cho Pháp hoặc cắt nhường lãnh thổ tương đương.
6, Mãn Thanh phải chấp nhận để người tây dương buôn bán t·huốc p·hiện và ưu tiên cho người Anh giữ quyền ưu tiên khai thác quặng mỏ, tài nguyên hạng một, Pháp và Mỹ, ưu tiên quyền khai thác tài nguyên hạng hai.]
Nhìn hiệp ước có vẻ bình thường nhưng nên nhớ thời đại này không có giới hạn gì về t·ội p·hạm, b·uôn l·ậu, hàng cấm với người tây dương.
Điều này có nghĩa là t·ội p·hạm g·iết người, b·uôn l·ậu t·huốc p·hiện, chất cấm, nô lệ,… của người tây dương đều hợp pháp trên đất Mãn Thanh.
Bên cạnh đó, điều khoản ưu tiên khai thác tài nguyên không khác gì việc coi Đại Thanh là thuộc địa.
Nói cho dễ hiểu, người ngoại quốc nắm giữ quyền kiểm soát quặng mỏ trên lãnh thổ Đại Thanh với giá rẻ mạt mà họ tự quy định, thấm chí thích thì xù, quịt nợ.
Không khác gì điều khoản “Thuế Thuộc Địa” mà đế quốc áp đặt lên châu phi ở thời hiện đại.
Vậy nên Mãn Thanh sau khi chinh phục Trung Nguyên thành công đã đơn phương xé bỏ hiệp ước, không thực hiện bất kỳ điều khoản nào cả.
Mâu thuẫn từ đây mà ra, phương tây luôn muốn đem t·huốc p·hiện vào bán ồ ạt trong lãnh thổ Đại Thanh nhưng các nước tây dương e ngại sức mạnh phông bạt.
Họ không dám t·ấn c·ông Đại Thanh khi chưa chuẩn bị đủ.
Đặc biệt là sau khi thất bại tại Đại Việt khiến người phương tây càng thêm sợ hãi một cơn ác mộng thứ hai.
Khổ nỗi, chủ nghĩa đế quốc bắt buộc phải đi ăn c·ướp duy trì sự giàu có nên dù biết Mãn Thanh không nhỏ nhưng họ vẫn phải đánh liều.
Dù sao miếng bánh ga tô màu mỡ, giàu có này quá thơm ngon, tài sản bằng tổng cộng toàn bộ châu âu cộng lại.
Cuối cùng, để an toàn, Anh, Pháp đã tăng binh khẩn cấp và liên minh với Mỹ để điều động hàng trăm tàu thuyền các loại bổ sung lực lượng.
Lá cờ Hoa Kỳ, Anh, Pháp trải rộng khắp cảng Hồng Kông, nô nức náo nhiệt cứ như thể khách dự tiệc.
Thuyền lớn thuyền nhỏ tầng tầng lớp lớp phủ kín mặt biển ra đến tận đường chân trời.
Ánh nắng từ phương xa chiếu xạ lên các thủy thủ treo mình trên thân tàu, tẩy rửa các vết rỉ sét nhẹ nhàng và âu yếm như mối tình đầu.
Những thủy thủ khác đứng nghiêm trên bong tàu, để hai tay sau lưng, thể hiện bộ mặt oai hùng của hải quân như muốn xua tan ám ảnh từ “c·hiến t·ranh Đại Việt”.
Tất cả thể hiện một thông điệp: “Thất bại ở Đại Việt chỉ là sự cố.”.
Thương thuyền đã sớm bị đẩy sang một góc riêng để không làm ảnh hưởng đến chiến sự nhưng hiển nhiên các thương nhân đều chăm chú quan sát trận chiến vĩ đại có quy mô lớn chưa từng có.
- Thật khủng kh·iếp, quái vật sắt thép này làm thế nào mà nổi trên mặt biển vậy?
- Suỵt, nghe nói là t·àu c·hiến tiên tiến nhất của châu âu, chạy bằng than đá.
- Ý, vậy là con quái thú này ăn than đá để bơi à?
- Không, là than đá sinh nhiệt, khởi động máy hơi nước.
- Mày nói cái quỷ gì vậy, tao nghe không hiểu.
Những thiết giáp hạm hiện đại được bố trí pháo dày đặc trên thuyền, lớp thép bọc bên ngoài đen sì, lạnh lẽo như tương lai của mảnh đất Trung Nguyên màu mỡ nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.
Có người hiểu nguyên lý giải thích, cũng có người mơ mơ màng màng liên tưởng đến thứ gì đó ma huyễn, không giống người.
Dù sao, lý thuyết về động cơ hơi nước ở thời đại này vẫn còn chưa phổ cập và bị độc quyền trong tay tư bản.