Trong chốn cung điện xa hoa, có một gã hoàng đế t·rần t·ruồng đang nằm xõng xoài trên giường, tay chân bủn rủn không động đậy được.
Đôi mắt hõm sâu, thâm tím không có tiêu cự.
Gò má tóp lại, phờ phạc giống quỷ c·hết đói.
Trên người ông ta đang có phi tần nhún nhảy nhiệt tình bất chấp người đàn ông phía dưới trơ ra như khúc gỗ.
Long bào bị vứt dưới đáy giường, bốc mùi h·ôi t·hối do lâu ngày chưa giặt.
Bên cạnh giường, thái giám chong đèn mớm c·ần s·a vào tận mồm hoàng đế, giúp ông ta phiêu phiêu dục tiên dục tử.
Cùng là người làm vua nhưng rõ ràng lối sống của Trần Tí và hắn khác nhau một trời một vực.
Hoàng Thái Cực, hoàng đế Đại Thanh dũng mãnh ngày nào giờ chỉ còn là cái xác không hồn trong sự điều khiển của người khác.
Ở phòng bên cạnh, Đại Ngọc Nhi trong trang phục hoàng hậu cao quý đang ngồi chễm chệ trên ghế bành, xung quanh chất chứa tới hàng chục cung nữ xinh đẹp phục vụ quạt gió, bóc nho, rót trà.
Bên dưới bậc thềm, thêm hàng chục thái giám đứng hầu bên cạnh chờ sai khiến.
Các thái giám bậc thấp cúi đầu, khom mình, hai tay thả lỏng, mắt không dám mở to.
Chỉ có đại thái giám bên cạnh Đại Ngọc Nhi là đúng thẳng sau lưng bà ta.
Bốn phía có binh lính canh gác kỹ lưỡng, hàng trăm người đưng nghiêm, gươm đặt trên tay.
Tình cảnh uy phong còn hơn cả hoàng đế thực sự.
Dầu vậy, bầu khống cực kỳ nặng nề, không ai dám hó hé dù chỉ một lời.
Ngay cả tiếng tim đập cũng phải cố kìm hãm lại để tránh vị “lão phật gia” ung du·ng t·hưởng trà.
Chỉ có tiếng rên rỉ, đê mê đến từ phòng bên cạnh khiến trai trẻ thèm thuồng, khó chịu.
- Tiểu lý tử, bệ hạ của chúng ta có “hài lòng” không?
Đại Ngọc nhi nhấp một ngụm trà, tùy ý hỏi một câu bâng quơ.
Ngay lập tức, thái giám hầu cận khom cười xuống, khuôn mặt nở rộ như hoa cúc, sự nịnh nọt kéo dài tới tận mang tai.
- Bẩm nương nương, bệ hạ rất hài lòng!
- Thuốc phiện bữa nào cũng hút, bốn năm vị nương nương luân phiên hầu hạ, không hài lòng cũng không được!
Việc này nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường thì chắc đã nổi đóa lên.
Nhưng Đại Ngọc Nhi không có phản ứng gì, khẽ gật đầu:
- Ừ!
- Triều đình có việc gì không?
- Bệ hạ đang bận, phận nô tài như chúng ta phải chủ động phân ưu.
- Bẩm nương nương, Lý Hồng Chương đại nhân báo rằng có thuyền tây dương qua lại, xin thêm kinh phí mua súng, pháo.
- Đại Thanh ta tứ hải thái bình, sao lại cứ hung hăng, hiếu chiến như vậy.
- Bệ hạ đang mệt mỏi, yếu ớt, cắt bớt tiền xây Di Hòa Viên, trợ giúp long thể chẳng phải tốt hơn sao?
Lý công công vội vàng cười nịnh:
- Nương nương dạy chí phải!
- Ta Đại Thanh vĩ đại nhường nào, chỉ là tây di sao dám x·âm p·hạm.
Sau đó, Đại Ngọc Nhi lại tiếp tục:
- Còn Diệp Danh Sâm, trước giờ vẫn yên ổn, chỉ tổn thất Hồng Kông nho nhỏ, có gì phải để ý, cùng lắm thì tặng cho bạn bè quốc tế cũng được.
Chỉ vài lời nói bâng quơ, hai người này đã dễ dàng phủ quyết việc bổ sung quân sự để lấy tiền xây cung điện, ăn chơi hưởng lạc.
Có thể nói tư tưởng lớn gặp nhau, không khác Nguyễn Vương là bao, thà cắt đất, đền tiền cho ngoại bang chứ thề c·hết không giảm bạc ăn tiêu.
Nếu Hoàng Thái Cực còn tỉnh táo, ắt hẳn đã sớm điều chỉnh đối sách, tăng cường binh lực.
Đáng tiếc, vị hoàng đế tự phụ này đã bị Đại Ngọc Nhi nhấn chìm trong t·huốc p·hiện và gái đẹp.
Toàn bộ triều đình đều bị một người đàn bà nắm trong tay, âu cũng là trả báo cho những tội ác đã gây ra.
Cả Đa Nhĩ Cổn lẫn Hoàng Thái Cực đều đã sai lầm.
Chính Đại Ngọc Nhi mới là kẻ thù lớn nhất trong kiếp số của họ.
Người phụ nữ thủ đoạn này đã xuống tay g·iết c·hết hai người đàn ông yêu mình và tất cả con trai để nắm giữ quyền lực, chi phối triều đình.
Quả nhiên, trên đầu chữ sắc luôn có một cây đao, một khi chém xuống thì hoàng đế cũng băng hà.
Nhưng quả báo dành cho lũ giặc phương bắc khi p·há h·oại long mạch Đại Việt chưa dừng lại ở đây.
Pằng!
Vỏ đạn óng ánh bay ra khỏi khẩu súng nòng rãnh xoắn.
Một đóa hoa máu nở rộ trên ngực n·ạn n·hân phía đối diện, bị trói gô lại trên cột gỗ, sau đầu có bím tóc dài tới thắt lưng.
Áo tù trắng của phạm nhân ướt đẫm màu đỏ từ v·ết t·hương nhưng chân tay anh ta không nhúc nhích, cũng như mở miệng nói bất kỳ điều gì.
Chỉ phát ra những tiếng u ử thảm thương vì đã bị cắt lưỡi.
Đây chính là trường tập bắn của liên quân Anh – Pháp trên đảo Hồng Kông.
Tất nhiên, người bắn là lính Pháp cao quý còn Thiên Long Nhân chỉ đáng làm bia tập bắn.
- Trúng gan, 7 điểm!
Sĩ quan cầm sổ ghi chép, thuận miệng đánh giá:
- Độ chuẩn xác có tăng lên nhưng vẫn phải cố gắng luyện tập!
- Smith bắn được tận 9 điểm, mười điểm liên tục.
Người lính Pháp ngậm điếu thuốc lá cười khẩy:
- Thằng gà đó thì biết cái gì, bắn vào đầu, vào tim c·hết ngay thì còn gì là khoái cảm.
- Phải nhấm nháp từ từ, nhìn lũ sâu bọ này c·hết dần c·hết mòn trong tuyệt vọng mới sướng.
Chín điểm, mười điểm chính là các vị trí trọng yếu như tim, đầu não.
Sĩ quan chấm điểm hơi liếc mắt:
- Tụi bay cứ cà chớn cà chác.
- Tới lúc giống như ở Đại Việt thì khóc!
Nghe tới hai chữ “Đại Việt” người lính Pháp kia hơi run một chút, sau đó cố gắng giả vờ bình tĩnh:
- Sợ cái gì, lần này chúng ta đã được tăng viện và đổi mới v·ũ k·hí tân tiến.
- Gặp lại bọn lính Việt là tao bắn nát sọ hết.
Mặc dù tên lính Pháp chém gió rất kêu nhưng hành động rít một hơi hết sạch điếu thuốc đã bán đứng tất cả.
Người sĩ quan cũng không bóc mẽ, chỉ bâng quơ nhắc đến:
- Nói tới Đại Việt, hình như trên đảo Hồng Kông này còn có một người thương nhân tự xưng là người của chúng, tên là gì nhỉ?
- Trương Ái Lan!
Tiếng gọi từ phía cửa ngoài khiến Trương Ái Lan giật mình sợ hãi.
Lúc này, cô đang được nhốt trong một nhà tù sơ sài của người Pháp.
Ánh mắt vằn máu đỏ, làn da khô sạm, tiều tụy, bờ môi khô khốc, da tái xanh như người sắp c·hết.
Chẳng thể liên hệ người trước mặt với một nữ cường nhân trên tuyến hàng hải Châu Á – Thái Bình Dương ngày nào.
Nắng chiếu từ bên ngoài khiến cô chảy nước mắt vì chói, vội vàng dùng tay che bớt lại, quay đầu đi để lấy thời gian thích ứng với tia sáng sau chuỗi ngày tăm tối.
Người bên ngoài có vẻ sốt ruột, gọi thêm lần nữa:
- Trương Ái Lan, cô đi ra được rồi!
Mặc dù thúc dục nhưng cách nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì mà Trương Ái Lan phải chịu trong quá khứ.
Thông thường, cách gọi chính xác phải là “con đĩ kia, cút ra đây mau!”.
Phải mất một lúc, Trương Ái Lan mới lồm cồm bò dậy ra khỏi nhà giam.
Khi đến gần người đứng ngoài cửa, cô vô ý thức rụt cổ lại vì sợ b·ị đ·ánh.
Nhưng không, đối diện với cô là khuôn mặt mỉm cười đầy ngọt ngào của một người phụ nữ tóc vàng phương tây.
- Xin chào, Mrs. Trương, tôi là Anna!
Anna lúc này đang muốn lôi mười tám đời tổ tông của những kẻ quản ngục trước kia ra chửi bới.
“Khốn kiếp, nhìn xem, con gái người ta biến thành một tấm da bọc xương, tinh thần cũng có vấn đề, vừa nhìn là biết thường xuyên bị đ·ánh đ·ập.”
“Cái này để đại sứ quán người Việt nhìn thấy, họ sẽ cảm giác thế nào đây?”
“Họ có nghĩ rằng người Pháp chúng ta đang khiêu chiến Đại Việt hay không?”