- Thông qua tuyến liên lạc mật, điều thêm những lực lượng mạnh nhất tới giáp biên giới Đại Nam.
- Báo với các lực lượng Trường Sơn lưu vong để họ chuẩn bị.
- Còn mình thì…
Trần Tí nhớ tới vị thái hậu vong quốc đang ở chung với Huyền An Hoàng Hậu liền đau đầu.
Nói thật, nếu là nam chính ngựa giống trong tiểu thuyết hậu cung thì Trần Tí đã chẳng phải khó chịu.
Vấn đề là sau khi rút kinh nghiệm từ thực trạng cung đấu hiểm ác, Trần Tí chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường mà thôi, không cần tam thê tứ th·iếp chi cả.
Ấy vậy mà Lê Thị Hân tối ngày ngủ chung với Huyền An, lấy cớ là chị em thân thiết, khiến Trần Tí có khổ không biết kể với ai.
Dù sao anh cũng đã mười tám tuổi, biết yêu đương rồi.
- Thôi được rồi, tối nay tới xem một chút để bàn công việc.
- Đúng, chỉ bàn công việc thôi, không có ý gì khác.
Tự dối lòng như thế, Trần tí khởi hành lên đường tới khu nhà của Huyền An Hoàng Hậu đang ở.
Sau khi cải cách, hoàng cung được thu nhỏ lại và giảm bớt nhân lực phục vụ như thái giám, cung nữ dần dần khiến khoảng cách đi đường của Trần Tí ngắn hơn rất nhiều.
Đến trước cửa phòng, Trần Tí đột nhiên ngượng ngùng chùn bước chân.
Anh xoắn xuýt qua lại ở trước cửa, cánh tay đưa lên muốn gõ rồi lại thôi.
Nói cho cùng, anh cũng chỉ là một chàng trai chưa từng nếm trải tình yêu, điểm cộng toàn bộ dồn hết vào quân sự và chính trị, phân cực nghiêm trọng.
Đột nhiên, ở trong phòng xuất hiện tiếng cười đùa của hai người phụ nữ:
- Này này, nhìn xem, trắng mịn hồng hào như da em bé vậy?
- Làm gì có, sao bằng được bưởi năm roi của chị, to tròn mọng nước.
- Ấy, đừng có sờ, chảy nước bây giờ!
Trần Tí nghe tới đây, ngượng đỏ mặt vì hình ảnh không dành cho thiếu nhi xem hiện lên trong đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại dán lỗ tai vào cửa, thầm nghĩ:
“Mình chỉ muốn biết họ ngủ chưa thôi.”
“Không phải nghe trộm, chắc chắn không phải.”
Nhưng Trần Tí quên mất một điều, chốn hậu cung này không có đàn ông, vì thế hoàng hậu rất ít khi cài then, chốt cửa.
Cạch!
Cánh cửa mở ra trong sự bất ngờ của tất cả mọi người.
Trần Tí bước hụt loạng choạng vào phòng, đập vào mắt là hai cô gái đang ngồi quanh bàn ăn, trên bàn có dĩa trái cây.
Trái đào trắng mịn hồng hào, bưởi năm roi to tròn mọng nước theo đúng nghĩa đen đang được bổ ra bằng dao làm điểm tâm.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh trong xấu hổ.
Cuối cùng, phải nhờ hai đứa nhóc của Lê Thị Hân chạy ra ôm lấy Trần Tí mới phá vỡ thế đóng băng.
- Chú ơi, cho cháu kẹo!
- Lần trước chú hứa rồi!
- Đúng, còn cả búp bê nữa!
Trần Tí thở phào một hơi, xoa đầu hai đứa nhỏ, cố làm ra vẻ bình tĩnh đỡ sượng trân:
- Yên tâm, không thiếu phần của hai đứa.
Nói xong, Trần tí lấy ra hai cây kẹo mút vị dâu và một con búp bê phiên bản châu á.
Những món đồ không cần nhiều trình độ kỹ thuật như vậy thì Trần Tí có thể ra lệnh cho thợ làm dễ dàng.
Đuổi hai đứa nhóc đi ra góc chơi, Trần tí ngồi trên bàn, cố ra vẻ nghiêm nghị:
- Chị dâu, em đến thăm mọi người đây.
- Thăm mọi người hay thăm một người!
Ở gần nhiều năm, Lê Thị Hân cũng hiểu tính cách Trần Tí, công vụ thì lạnh lùng, tài trí nhưng về nhà thì tình cảm, dễ gần nên cũng học cách trêu đùa anh.
Nếu là trước kia, cô sẽ không dám trêu đùa một ông vua như vậy
Nghe Lê Thị Hân nói đía, Trần tí giả vờ điếc tạm thời, lái sang chuyện khác:
- Ở Đại Việt đã năm năm trời, chị có muốn chuyển ra ngoài không?
- Dạo này Định Long thêm khá nhiều nhà đẹp.
Lê Thị Hân lắc đầu, cầm lấy tay của Huyền An:
- Không được, chị muốn ở đây làm bạn bên cạnh em gái của chị!
- Một mình Huyền An ở ngôi nhà lạnh lẽo này thì buồn thúi ruột.
- Mà sao cứ kiếm cớ đuổi chị ra ngoài thế, ghen à?
Trần tí nghe thấy lời ngầm oán trách, trong lòng oán thầm: “Nếu không phải chị ở đây làm bóng đèn thì sao em để vợ ngủ một mình được.”
Tất nhiên, chỉ dừng lại ở nghĩ thầm.
- Vậy chị có muốn trở về lại Trường Sơn hay không?
Lê Thị Hân hơi sững người lại.
Đôi mắt thể hiện nhiều cảm xúc phức tập hàng chục loại xẹt qua dưới đáy mắt.
Cô nhìn về phía hai đứa bé đang ngồi chơi một góc, không biết trả lời thế nào.
Đây là vấn đề chính trị n·hạy c·ảm.
Trần Tí cũng hiểu cách nói này hơi đột ngột nên thay lời khác:
- Mãn Thanh và người tây dương sắp đánh trận.
- Một khi bọn họ sa lầy vào c·hiến t·ranh, quỳ đế Nguyễn Vương sẽ không có ngoại bang hỗ trợ nữa.
- Đó cũng là lúc chúng ta tiêu diệt kẻ bưng bô này.
- Nên ý em hỏi là nếu vương triều Trường sơn được giải phóng, chị và hai cháu có về lại quê hương không.
Lê Thị Hân vì tị nạn chính trị, ở sâu trong hoàng cung, cắt đứt liên lạc với bên ngoài nên Trần Tí không hề e ngại việc bị lộ bí mật.
- Chị chỉ mong hai đứa bé được lớn lên yên bình thôi.
Trần tí hiểu ý:
- Chị yên tâm, em còn chưa tới mức phải lợi dụng hai đứa bé.
- Nguyễn Vương tàn bạo, bất nhân, đã sớm mất đi dân tâm!
- Đại Việt dư sức xử lý Đại Nam trong thời gian ngắn trước khi bất kỳ ai kịp trở tay.
Trong năm năm cầm quyền, Nguyễn Vương vì duy trì cống phẩm cho Đại Thanh và ăn chơi sa đọa đã tăng thuế lên gấp mười lần so với thời của Trường Sơn.
Đã thế, gã ta còn đem toàn bộ kho hỏa khí đồ sộ tặng cho Đại Thanh, cắt giảm 90% binh lính để lấy tiền xây cung điện, tuyển mỹ nữ.
Trong mắt Trần Tí, Nguyễn Vương chỉ là món đồ chơi, bóp cái một.
Lê Thị Hân cảm kích trong lòng, hơi cúi đầu:
- Chị cảm ơn em!
Cô biết rất rõ nếu lợi dụng danh nghĩa của hai đứa con trai vua Quang Trung sẽ có lợi rất nhiều cho Trần Tí.
Nhưng anh lại không làm thế vì đảm bảo an toàn cho chúng, đây là điều không phải ai cũng thực hiện được.
- Chị đừng làm thế, người trong nhà cả mà!
Trần Tí khách sáo nhưng Lê Thị Hân lắc đầu:
- Anh em ruột trong nhà cũng không cưỡng lại được quyền lực.
- Vậy mà em lại có thể cưu mang tụi chị như vậy, chị thật sự rất biết ơn.
Trải qua nhiều sóng gió, Lê Thị Hân đã không phải là cô bé ngây thơ ngày nào mà đã hiểu rất nhiều chuyện bí ẩn.
Đôi mắt dần ngấn lệ, Lê Thị Hân vội vàng đứng dậy xin phép:
- Thôi chị về đây, để hai vợ chồng em còn tâm sự!
Giống như để trả ơn cho lòng tốt của Trần Tí, Lê Thị Hân bế hai đứa bé đi ra ngoài như một ngọn gió.
Để lại Trần Tí và Huyền An đối diện nhau.
- Đêm nay trăng đẹp quá nhỉ?
Trần Tí ngượng ngùng kiếm chuyện pha trò nhưng đáp lại là giọng nói lạnh lùng:
- Tối nay không có trăng!
….
Vài năm qua, Huyền An trổ mã ngày càng xinh đẹp hơn, khuôn mặt tinh xảo nhưng một kiệt tác của tự nhiên.
Đôi môi đỏ thắm, má hồng hây hây trong sáng, thuần khiết như thiên thần.
Đường cong chữ S ẩn chứa uy thế, khí chất hoàng gia giống như một ly rượu độc trí mạng.
Trần Tí lỡ say đắm vào tỏng đó lúc nào không hay, mắt nhìn ngơ ngác, chẳng nói một lời.
Trong vô thức, anh đưa tay ra muốn chạm lấy khuôn mặt cô.
Cảm giác mềm mịn hòa tan vào từng đường vân tay, quyến luyến mãi không rời.
Chợt đôi mắt long lanh đá quý của Huyền An liếc nhìn anh với dáng vẻ chất vấn như thể
“Bỏ tay thúi ra, sờ cái gì đấy?”
Nhưng không hiểu thế nào đập vào mắt Trần Tí lại giống hình dáng bé mèo con nhe răng đáng yêu.
- Em ghét anh à?
- Ghét!
- Ghét cay ghét đắng!
Trần Tí không giận lại làm liều hơn, ôm trọn cô gái trước mặt vào lòng và bế lên giường.
Cánh cửa phòng đã được đóng lại lúc nào không biết.