Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 20: Đến tiền tuyến



Chương 20: Đến tiền tuyến

Trên thực tế, Phạm Đình Cứ tuy lươn lẹo, xảo trá nhưng cũng không thiếu năng lực làm việc.

Quan trọng ở chỗ bậc quân vương cần phải biết đối phương là ai, dùng để làm gì.

Trước đó, Phạm Đình Cứ nghĩ Trần Tí còn nhỏ tuổi, khờ dại, dễ bị lừa gạt nhưng gặp mặt trực tiếp lại thấy không giống như vậy.

Lão ta lập tức thu hồi cái đuôi hồ ly và chuẩn bị diễn vai trung thần vệ quốc.

Trên thực tế, những người có suy nghĩ như Phạm Đình Cứ không hề ít.

Không phải tất cả mọi người đều tin tưởng vào “thiên mệnh” và tôn trọng, trung thành với ông vua nhí mới mười hai tuổi.

Nhưng sẽ chẳng có ai để lộ ngoài mặt mà chỉ ngấm ngầm sau lưng, đây là truyền thống đấu đá của triều đình thời xưa.

Ngay cả tào tháo ở trước mặt vua cũng phải giả vờ trung thành cho người khác xem.

Chỉ có trong phim lẻ ba xu rẻ tiền mới xuất hiện cảnh khinh thường vua ra mặt theo kiểu mất não.

Một người hiện đại đặt chân xuống thời cổ mà cứ tự cho mình hơn người có khi đến c·hết vẫn không biết ai là kẻ hại mình.

Trần Tí biết Phạm Đình Cứ là tiểu nhân mà vẫn sử dụng bởi vì tình thế hiện tại cần phải như thế.

Quân tử và tiểu nhân đều có tác dụng riêng, miễn là luôn nhớ trong đầu ai tiểu nhân, ai quân tử.

Sai lầm của Trần Quang Tông không phải ở chỗ dùng Hồ Mị Ly mà là chẳng đề phòng y, tin tưởng vào lời thề thốt gió bay của gã.

Nếu như Trần Quang Tông thể hiện ra được khí thế của đế vương, có khi Hồ Mị Ly đã cụp đuôi cúc cung tận tụy đến hết đời chứ chẳng dám sinh lòng phản trắc.

Phú Yên và Khánh Hòa là hai châu sát nách ở khu vực duyên hải miền trung.

Đường biên giới rất dài nhưng hầu hết là đồi núi chập chùng và chỉ có một đường qua lại duy nhất thông qua Đèo Cả gian nan, hiểm trở.

Xưa kia, địa thế nơi đây từng làm khó cho việc chinh phục Chăm Pa và đồng thời cũng là lý do khiến Hồ tặc xây dựng phòng tuyến vững chắc nhằm chiếm giữ miền nam.

(Ở thế giới này, Chăm Pa đã bị chinh phục và diệt vong từ sớm, lý do vì sao tác để thế này thì chắc các bạn đọc sử nhiều sẽ biết T_T)



Người hiện đại có thể không biết nhưng Phú Yên từng là nơi giao chiến nảy lửa, t·ranh c·hấp dữ dội trong suốt khoảng thời gian phong kiến và cận đại.

Ở thế giới này, quân Trần xây dựng một cứ điểm quan trọng trên tuyến Đèo Cả gọi là phòng tuyến Vũng Rô cách khu vực t·ranh c·hấp Khánh Hòa khoảng từ 3 đến 4 ki lô mét.

Phòng tuyến Vũng Rô chủ yếu là rào gỗ, chông sắt, hầm bẫy và một số công sự nhỏ bằng đá vững làm chốt chặn, tháp canh xen kẽ.

Nơi đây trước đó trú đóng tổng cộng một ngàn biên quân và hai ngàn lính địa phương để đề phòng Hồ Tặc.

Bây giờ, Trần Tí mang theo toàn bộ ba ngàn cấm quân cùng năm trăm thợ thủ công tới đây nữa, tổng cộng là sáu ngàn năm trăm người, một lực lượng không hề ít.

Nhưng so với 1 vạn hai trọng binh coi giữ ở phía bên kia chiến tuyến thì tỏ ra yếu ớt hơn hẳn.

Trần Tí đứng trên chỗ cao dùng ống nhòm quan sát từ xa.

Quân đội của Hồ Mị Ly đều mặc áo giáp, v·ũ k·hí đầy đủ, trông có vẻ dày nặng, số lượng cũng không ít, riêng lực lượng đi tuần trên thành đã lên tới hàng trăm người.

Tường thành cao hơn mười mét, dọc theo bờ bố trí súng thần công nhưng số lượng không nhiều, tổng cộng chắc khoảng mười khẩu.

Bên dưới chân thành có hào sâu, ngập nước nhằm ngăn cản phe t·ấn c·ông tiến lại gần.

Có thể nói là vững như thành đồng, dù có cầm mười vạn quân tới cũng khó lòng uy h·iếp được.

- Bẩm bệ hạ, phía trước chính là thành Đại Lãnh, được Hồ tặc xây mới lên sau khi chiếm cứ miền nam.

- Cụ thể số lượng binh lính khó lòng phán đoán nhưng hạ quan to gan đoán rằng có khoảng một vạn binh lính ở bên trong.

Tạ Tấn đứng ở bên cạnh chắp tay tâu rõ.

Nhưng Trần Chân nhíu mày:

- Một vạn quân?

- Làm sao mà có thể đồn trú một lượng lớn quân như vậy ngay tại chỗ này.

- Hồ tặc không cần đóng quân tại những nơi khác sao?



- Rồi lấy ai làm ruộng, cày bừa, đúc chế v·ũ k·hí, khai thác quặng mỏ?

- Lương thực, vật tư cũng là một vấn đề quan trọng.

Đây là tư duy bình thường.

Tướng lĩnh nhà Trần không thể tưởng tượng được là Hồ Mị Ly điên cuồng tới mức nào.

Ngay cả Trần Tí nếu không có Mật Viện báo cho thì cũng chẳng thể ngờ được đối phương bắt tất cả thanh niên trai tráng đi lính.

Và theo số liệu lưu trữ chỗ trợ lý Hồng, giặc Hồ tổng cộng đồn trú mười hai ngàn lính, tức một vạn hai q·uân đ·ội trong thành Đại Lãnh.

Tạ Tấn cũng chỉ biết nhắm mắt thở dài, ông ta chẳng có chứng cứ gì để chứng minh số lượng quân Hồ đông đảo tới mức ấy.

Trần Tí cũng không để lộ ra tin tức từ Mật Viện, chỉ hỏi Tạ Tấn:

- Chuyện ấy để bàn sau, trẫm thấy phía bên địch xây dựng thành cao, hào sâu.

- Tại sao bên chúng ta chỉ có rào gỗ sơ sài như vậy?

Về vấn đề này, Tạ Tấn có thể trả lời rõ ràng:

- Bẩm bệ hạ, muốn xây thành cao, đào hào sâu không khó, bản thân Phú Yên có sẵn mỏ đá để khai thác.

- Nhưng vấn đề ở chỗ tiêu tốn tiền bạc, nhân lực là một con số khổng lồ.

- Phú Yên tuy cũng có dư ngân sách cho quốc phòng nhưng xây một thành tương tự như Đại Lãnh của Hồ tặc phải tăng thuế lên gấp ba lần, huy động mười ngàn trai tráng từ ba tháng đến nửa năm.

- Làm vậy thì dân chúng sao mà sống nổi.

Người ngoài nghề nghe có lẽ sẽ nghĩ là Tạ Tấn mượn cớ kể khổ vì rõ ràng Hồ Mị Ly có thể xây được, tại sao qua bên nhà Trần thì lại không.

Nhưng Trần Tí biết rất rõ, ông ta nói là sự thật.

Hồ Mị Ly sẵn sàng huy động đến kiệt lực dân chúng vì mục đích tư lợi bản thân, dưới chân thành Đại Lãnh kia đã chôn xác hàng ngàn người dân nghèo khổ sở bị ép làm việc cho đến c·hết.



Thành cao chôn cốt, hào sâu đẫm máu, thực sự là quá tàn bạo.

Và tất nhiên Trần Tí không phải ông vua tàn bạo, bất nhân như vậy.

- Nếu như những gì ông nói là đúng, như vậy Hồ Mị Ly đã huy động một lượng lớn thanh niên, trai tráng phục vụ cho quân sự.

- Điều này sẽ dẫn tới đồng quê vắng vẻ, chỉ còn người già và trẻ em neo đơn.

- Trần Chân, hãy tìm ra một nhóm lính tinh nhuệ, tinh thông đồi núi, băng xuyên qua dãy núi Đại Lãnh để tập kích sau lưng địch, đồng thời tìm hiểu thông tin.

Đại lãnh là dãy nút cắt ngang phân chia Phú Yên và Khánh Hòa và chỉ có Đèo Cả làm đường lớn duy nhất để đại quân đi qua.

Nhưng nếu chỉ dùng những nhóm lính nhỏ thì có thể băng qua núi với sự dẫn đường của dân địa phương.

- Nếu đúng như những gì mà Tạ Tấn nói, quân địch đang dồn trú một lượng lớn tinh nhuệ trong các tòa thành, chúng ta sẽ có cách đánh khác.

Trần Tí biết những gì Tạ Tấn nói là sự thực nhưng vẫn muốn cử người qua để xác nhận lại một lần nữa.

Có hai mục đích, một là để an toàn, thứ nữa nhằm sau này dễ thuyết phục các tướng dựa theo chiến thuật của mình hơn.

- Thần tuân chỉ!

Trần Chân chắp tay nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

Trên phim thường hay liên tục xuất hiện cảnh quỳ lạy vô tội vạ trước mặt hoàng đế.

Nhưng trên thực tế, quỳ lạy là lễ lớn, bình thường rất ít khi được sử dụng ngoại trừ thượng triều, tế tổ, nhận tội, vân vân.

- Còn ái khanh, về nhà nghỉ ngơi đi, mắt như gấu trúc rồi đấy.

- Gấu trúc là gì thưa bệ hạ?

- Là một loài động vật rất dễ thương, hai mắt lúc nào cũng thâm đen.

- Về nghỉ ngơi đi, bồi bổ cho khỏe lại để ba ngày nữa còn tới giúp trẫm.

Trần Tí vỗ vai an ủi Tạ Tấn nhưng ông ta cứ ngập ngừng chưa muốn đi khiến Trần tí bật cười:

- Yên tâm, trẫm vẫn còn biết nghe lời ngay thẳng, sẽ không vội vã hấp tấp.

Nghe Trần tí nói thế, Tạ Tấn mới cúi đầu chắp tay lui ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.