- Tốt, ái khanh quả nhiên hiểu rõ tình hình chiến sự.
Đang lúc Trần Tí định quay sang bàn việc khác thì bỗng Tạ Tấn lên tiếng:
- Bệ hạ, thần nghe nói lần này bệ hạ thân chinh là muốn tiêu diệt Hồ Mị Ly đúng không ạ?
- Đúng vậy, Hồ tặc tác loạn, lòng dân oán hận, ai ai cũng muốn g·iết.
Tạ Tấn hít sâu một hơi rồi nói:
- Thưa bệ hạ, mặc dù Hồ tặc đáng c·hết nhưng không thể tùy tiện coi thường.
- Thần đã từng tiếp xúc và chiến đấu với Hồ tặc, bọn chúng được trang bị rất nhiều v·ũ k·hí và trang bị, số lượng đông đảo, thành cao hào sâu.
- Việc tiêu diệt không thể nóng lòng nhất thời được, sẽ làm hỏng việc lớn.
- Chỉ riêng trong pháo đài Diên Khánh, tối thiểu cũng đồn trú hai vạn quân với súng thần công, cực kì khó đánh.
Cả đại sảnh châu phủ im phăng phắc.
Bởi vì cho dù có dùng đầu ngón chân cũng biết đi cãi lời cấp trên, đặc biệt cãi vua chính là một môn thể thao mạo hiểm hàng đầu thế giới.
Một số người không thích Tạ Tấn cười thầm trong lòng “thằng ngu này, đang yên đang lành đi chống đối lãnh đạo, muốn t·ự s·át sao?”
Trần Tí vừa nghe những lời này, mới đầu hơi không vui vì cảm giác như có người chỉ trích mình.
Nhưng sau khi nhớ lại số liệu q·uân đ·ội của Hồ Mị Ly thì nhận ra đây là những lời nhắc nhở thật lòng của một viên tướng tài.
Kể cả các tướng giỏi nhà Trần hay quan viên địa phương đều không nhận ra số lượng và v·ũ k·hí của Hồ tặc vượt xa dự tính.
Chỉ có một mình Tạ Tấn suy xét kỹ lưỡng, nắm rõ trong lòng lại có gan can gián vua.
“Đây là bậc trung thần lương tướng, mình nhất định phải trọng dụng nhân tài.”
Trong lòng Trần Tí cảm thấy thích, đang muốn mở miệng khen thì châu phó Phạm Đình Cứ đứng ra quát:
- Tạ Tấn, nhà ngươi ở trước mặt vua lại khen lũ chuột nhắt Hồ tặc là có ý gì?
- Chẳng lẽ nhà ngươi cho rằng bệ hạ chân mệnh thiên tử không thể đánh bại được giặc hay sao?
Nói xong, ông ta cúi người chắp tay:
- Muôn tâu bệ hạ, Tạ Tấn vốn là chủ quản quân sự nhưng lại thường xuyên lười biếng, bỏ quên việc quân.
- Nay lại luôn mồm đề cao quân địch, sợ hãi kh·iếp chiến, thậm chí có nghi ngại phạm thượng, cấu kết giặc Hồ.
- Bởi vì từng có Hồ Mị Ly làm điều tương tự, thần đề nghị điều tra cho rõ, tránh làm ảnh hưởng đến nghiệp lớn của bệ hạ.
Một pha buộc tội nhìn có vẻ bình thường nhưng lại giấu giếm sát cơ.
Đầu tiên là úp bô lười biếng trước, nhân cơ hội Trần tí nhìn thấy Tạ Tấn đến muộn để tạo góc nhìn chủ quan không tốt về Tạ Tấn.
Sau đó chọt đúng chỗ đau của các vua Trần là Hồ Mị Ly để khiến vua nghi ngại.
Tiếp đó đề nghị điều tra chứ không phải trị tội ngay.
Nhưng nên nhớ Tạ Tấn là võ tướng, khi quân giặc đến đột nhiên bị cách chức điều tra không phải chuyện có thể che lấp.
Nếu thật như thế, cho dù không tội cũng thành có tội, sau này không thể nào tiếp tục làm châu phó Phú Yên nữa.
Còn Phạm Đình Cứ từ đầu tới đuôi không hề khẳng định cái gì, cho dù sau này Tạ Tấn có rửa oan được thì cũng có thể qua loa bằng “vì nước vì dân mà nghi ngờ” chẳng lo bị trị tội.
Đây là lần đầu tiên Trần Tí được tiếp xúc với đấu đá chính trị.
Trần Tí chỉ mới đăng cơ chính thức nắm quyền gần đây nên vẫn chưa gặp, bây giờ tạm dừng xem thử đối phương tính làm gì.
Tạ Tấn bị buộc tội, vội vàng giải thích:
- Bẩm bệ hạ, thần quả thật chỉ một lòng vì nước vì dân.
- Hồ tặc chỉ là hạng tiểu nhân đắc chí, hạ thần vốn là nam nhi tám thước, làm sao có thể chung đường.
Trần Tí nghe xong liền biết Tạ Tấn là kiểu người đàng hoàng chính trực, nhưng không khéo ăn nói.
Đáng lý ra lúc này ông ấy phải nói là “thần chỉ một lòng thề c·hết trung thành với bệ hạ, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ.” chứ chẳng phải quay sang nói vì nước vì dân.
Đừng tưởng rằng giống nhau, hầu hết hoàng đế trong cổ đại chỉ thích người trung với mình chứ không thích kiểu vì nước, vì dân như thời hiện đại.
Tiếp đó lại nhắc về bản thân nam nhi tám thước, không chung đường với Hồ tặc, cách nói có phần kiêu ngạo dễ khiến người khác khó chịu.
Quan trọng hơn hết là ông ta không biết khóc lóc, than nghèo, kể khổ, nói mình trằn trọc suy tư lo nghĩ ra sao.
“Quả nhiên thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, lươn lẹo lọc lừa lại lên lương.”
“Bất kể ở hiện đại hay thời xưa đều có các thành phần quân tử và tiểu nhân kiểu như thế này.”
“Nếu gặp vị vua non kinh nghiệm, rất dễ dàng bị Phạm Đình Cứ dắt mũi đi g·iết trung thần, nghĩa sĩ”
“May mà mình có những video giải thích cách thức lùa gà, thao túng tâm lý, PUA ở thời hiện đại nên mới không bị mắc lừa.”
Ở thời hiện đại, mặc dù không còn nhiều kinh nghiệm đúc kết truyền miệng nhưng thay vào đó là những công trình nghiên cứu về tâm lý, các video phân tích ứng xử chi tiết từng chút một, căn cứ khoa học rõ ràng.
Ví dụ như đi làm công sở nên giả vờ bận rộn để sếp tưởng chăm chỉ, hoặc cố ý kiếm chuyện tặng ca để được sếp thấy, làm sai lỗi nhỏ cho sếp ra oai, nên tìm người khác để bốc phét mình cực khổ thay vì thực sự ngồi làm như thằng đụt.
Đấy đều là những “mẹo nhỏ” hay nói thẳng hơn bằng cụm từ "sự lươn lẹo nơi công sở" và cũng có thể áp dụng được trong triều đình cổ đại, thậm chí còn tốt hơn.
Trần Tí nắm chắc mọi việc ở trong lòng bàn tay nhưng ngoài mặt không thể hiện mà chỉ qua loa.
- Được rồi, không cần nói nữa!
- Trẫm không rảnh để dây dưa ở đây!
- Tạ Tấn, trẫm hạ lệnh cho ngươi phải đích thân đi cùng với trẫm tới khu vực tiền tuyến, sau đó thì về nhà cấm túc ba ngày.
Trần Tí không để lộ ra mình muốn ưu ái cho Tạ Tấn vì dựa vào những video nơi công sở, làm vậy sẽ chỉ hại ông ta bị đồng nghiệp xa lánh, ghen ghét.
Thay vào đó, anh miệng nói là phạt nhưng để cho Tạ Tấn về nhà nghỉ ngơi sau khi đã đi cùng mình ra tiền tuyến.
Nên biết Trần Tí là vua tối cao, được đi cùng anh tới chiến trường giống ân huệ hơn trừng phạt.
Nhưng Tạ Tấn nào biết những điều này.
Ông ấy buồn bực ủ rũ đi ra lấy ngựa dẫn đường, trong lòng không vui vì bị phạt.
Chỉ có Phạm Đình Cứ ở lại trầm ngâm suy tư.
- Đại nhân, Tạ Tấn quả thực ngu hết chỗ nói, bệ hạ tới mà không biết đường dậy sớm ra đón.
- Chắc chắn bệ hạ không ưa trong lòng.
- Chỉ có đại nhân ngài, tính trước mọi việc, suy nghĩ chu đáo mới có thể yên ổn mọi bề.
Một viên quan tay sai của Phạm Đình Cứ tiến tới nịnh nọt nhưng Phạm Đình Cứ không mấy vui vẻ mà nhắc nhở:
- Bớt nói lung tung, bệ hạ dù sao cũng là chân mệnh thiên tử, năng lực khó lường, giữ mồm giữ miệng tránh rước họa vào thân.
- Còn nữa, bệ hạ muốn tìm hiểu dân tình, các ngươi phải chuẩn bị cho tốt, có gì không biết thì ra chợ, tìm mấy quán nhậu mà hỏi.
- Ta đã nhắc trước rồi, tới lúc bệ hạ hỏi mà không biết thì đừng trách ta tại sao lại nặng tay.
Đám cấp dưới nghe vậy, rụt cổ lại, vội vàng đi chuẩn bị tài liệu và sổ sách theo lời ông ta.
Phạm Đình Cứ dù không phải một tay che trời nhưng bóp c·hết họ cũng chỉ như bóp c·hết con kiến.
Thậm chí đối với họ, mệnh lệnh Phạm Đình Cứ nói ra còn có tác dụng hơn chiếu chỉ vua ban.