Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 2: Nguyễn Vương



Chương 2: Nguyễn Vương

Cung kỵ Mông cổ có tầm bắn xa hơn nỏ rất nhiều và tốc độ di chuyển không thua kém, thậm chí nhỉnh hơn nên đây là một quyết định chính xác của tướng lĩnh nhà Trần.

Biết đánh không lại mà còn cố đứng im chờ c·hết thì chỉ có thần đằng.

Nhìn thấy kỵ binh nhà Trần rút lui vào sau rừng cây, mất tầm nhìn để bắn, đội kỵ binh Mông Cổ chỉ có thể tức giận mắng mỏ:

- Mẹ cái bọn man di chuột nhắt!

- Chỉ biết cắn trộm, không dám chính diện đương đầu với dũng sĩ thảo nguyên.

Đây chỉ là một góc nhỏ trên chiến trường rộng lớn đang trải rộng khắp Ải Tiên Quan, cửa ngõ tiến vào lãnh thổ vương triều nhà Trần.

Phe t·ấn c·ông bao gồm liên quân Mông Cổ, Thiên Long Quốc cùng tư binh của một số quý tộc thân Nguyễn.

Chúng muốn nhân cơ hội vương triều nhà Trần nội loạn vì vua không có con trai nối dõi để xâm lược dưới danh nghĩa hỗ trợ họ Nguyễn, vốn là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu triều Trần.

Nhà họ Nguyễn thực chất cũng chỉ là vọng tộc, ngoại thích trong vương triều nhà Trần, thông qua thủ đoạn bỉ ổi ngụy tạo di chiếu nhường ngôi cho họ Nguyễn.

Nhưng Thiên Long Quốc và Mông Cổ thì khác.

Thiên Long Quốc nổi tiếng đất rộng người đông, tự xưng là thiên triều thượng quốc với nghìn vạn hùng binh.

Tuy rằng trước đó từng bị Mông Cổ và Hậu Kim đấm vỡ mồm, cắt đất đền tiền để cầu hòa nhưng vẫn còn rất đông và nguy hiểm.

Mông Cổ thì không cần nói, bá chủ của cả đại lục, chinh chiến từ âu sang á, mang theo trăm vạn thiết kỵ đạp phá trung nguyên, khiến Thiên Long Quốc suýt nữa diệt vong.

Nếu không phải Mông Cổ đột nhiên chập mạch, giữa đường quay sang nã pháo vào vương triều nhà Trần, liên tục đại bại ba lần thì Thiên Long Quốc còn lâu mới có cơ hội hồi sinh từ cõi c·hết được.

Năm đó, Thiên Long Quốc đem hoàng hậu, thái hậu, công chúa hàng trăm người nộp cho Mông Cổ làm tỳ th·iếp, cắt đất, đền tiền để đổi lại Mông Cổ rút quân.

Trớ trêu thay, bây giờ Thiên Long Quốc giống như quên mất thù xưa nhục cũ, bắt tay với Mông Cổ để tiêu diệt “ân nhân” của mình, lộ rõ bản chất bẩn bựa ngụy quân tử.

Chúng cứ tưởng sẽ chiến thắng dễ dàng vì nhà Trần chỉ là một vương triều nhỏ bé mà lại còn r·ối l·oạn nội bộ nhưng liên quân hùng mạnh này đã vấp phải kháng cự kịch liệt ngay từ Ải Tiên Quan.



Bọn họ đã công phá suốt mười ngày mười đêm nhưng cửa ải vẫn vững như thành đồng.

Điều này khiến chủ tướng Mông Cổ cùng Thiên Long Quốc tức giận:

- Mẹ nó, chưa chiếm được Ải Tiên Quan đã tổn thất tới mấy ngàn binh lính.

- Biết đến khi nào mới được vào bên trong lãnh thổ để c·ướp b·óc.

Người nói chuyện là tướng lĩnh Mông Cổ, râu ria xồm xoàm, giọng nói oang oang như chuông đồng.

Gã ta thực ra chỉ là một viên tướng nhỏ, nghe gia đình họ Nguyễn hứa cắt một phần tư lãnh thổ nên mới có hứng thú tham gia.

Dù sao Mông Cổ vẫn luôn thích thú với việc mở rộng bờ cõi, thưởng rất hậu cho tướng lĩnh chiếm được vùng đất mới.

Ngồi bên cạnh ông ta là một viên quan nhàn nhã vuốt râu uống trà.

Ông ta chính là giám quân của phía Thiên Long Quốc, địa vị cao hơn cả tướng chỉ huy q·uân đ·ội.

Thiên Long Quốc nổi tiếng trọng văn khinh võ, luôn để quan văn đi theo giá·m s·át võ tướng và là người nắm quyền chính.

- Tướng quân bớt giận!

- Chỉ là một đám man di, không cần nóng giận mất vui.

- Dù sao lương thực, vật tư đều do phía Nguyễn Vương cung cấp.

Lão ta vừa nói vừa nhìn về phía một người mặc mãng bào khúm núm ngồi quỳ phục vụ đằng xa.

- Ta nói có đúng không, Nguyễn Vương đại nhân?

Hai chữ Nguyễn Vương cố ý nhấn mạnh để thể hiện sự khinh thường nhưng Nguyễn Vương giả vờ không hiểu, vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy, các vị thiên binh là tới giúp chúng tôi, làm sao có thể để thiếu lương thực, vật tư được.



- Nhưng ta nghe nói gần đây ngay cả q·uân đ·ội của Nguyễn Vương cũng thiếu lương thực, không biết ngài có đủ sức kham nổi hay không?

- Với cả công thành đã nhiều ngày, chúng ta cũng cần phải tổ chức một số tiết mục “giải trí” để cổ vũ tướng sĩ.

- Nếu Nguyễn Vương không làm nổi thì chúng ta cũng chỉ đành rút lui.

- Dù sao binh sĩ thiên triều cũng không thể bỏ mạng vô ích được.

Tiết mục “giải trí” ở đây không đơn thuần theo nghĩa đen mà ám chỉ phải có tiệc rượu thịt xa hoa và gái “phục vụ” để thỏa mãn thú tính của đám binh sĩ xa nhà.

Vừa nghe tới rút lui, Nguyễn Vương lập tức trở nên hốt hoảng:

- Không được, chúng tôi đã gây thù với nhà Trần rồi.

- Giờ các ngài mà bỏ đi thì chúng tôi sống sao?

Ở thế giới này, quý tộc bề trên khi nói chuyện sẽ xưng ta.

Còn người thấp hơn hoặc ngang hàng sẽ xưng tôi.

Chỉ cần thông qua cách xưng hô cũng biết “Nguyễn Vương” này quyền uy ra sao với ngoại bang.

Trên thực tế, Nguyễn Vương là danh hiệu do họ Nguyễn tự xưng để xin viện quân từ bên ngoài.

Hắn ta hứa cống nạp một nửa giang sơn nhà Trần với đối phương để xin đem quân qua hỗ trợ mình c·ướp ngôi “chính thống”.

Không những thế, gã còn thề rằng đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa, biến tộc Việt thành đầy tớ phục vụ cho đại hãn Mông Cổ và hoàng đế Thiên Long Quốc.

Mặc dù bị rất nhiều người sỉ nhục, xem thường nhưng lại khiến cho hai đế chế hùng mạnh động lòng.

Dù sao vương triều nhà Trần nổi tiếng giàu tài nguyên và đất đai màu mỡ, ai nhìn cũng thèm.

Nguyễn Vương biết bản thân đã làm kẻ bán nước rồi nên không còn cơ hội quay đầu lại nữa, vội vàng nghĩ cách làm yên lòng thiên triều thượng quốc:



- Các vị tướng quân yên tâm!

- Chúng tôi sẽ tổ chức rượt thịt cùng mỹ nữ để khao thưởng ba quân.

- Chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng.

Đối phương hơi bất ngờ vì Nguyễn Vương đáp ứng yêu cầu, thực ra họ chỉ muốn gây áp lực để đối phương sợ hãi cho vui thôi.

Dù sao đây là mệnh lệnh từ đại hãn và hoàng đế, loạng quạng mất đầu như chơi.

Nhưng bởi vì Nguyễn Vương quá sợ hãi trước sức mạnh thiên triều nên vội vàng đáp ứng mọi điều kiện, bất kể có hợp lý hay không.

“Mình sẽ bắt hết đám dân làng sống rải rác xung quanh, mổ trâu cày để đãi tướng sĩ thiên triều.”

“Tiện thể vơ vét hét phụ nữ về phục dịch, dù sao cũng là tiện dân nhà Trần, có thể dùng để mua vui cho thiên triều đã là may mắn rồi, c·hết không đáng tiếc.”

“Nhưng không làm lộ liễu trước mặt người Mông Cổ và Thiên Long được, họ sẽ khinh thường một vị vua như mình, chà đạp dân chúng để lấy lòng ngoại bang.”

“Mình thật là anh minh, đúng là một vị vua tài giỏi và nhân từ.”

Nguyễn Vương tự mình ca ngợi bản thân ở trong lòng.

Về lý thuyết, gã ta tự nhận mình là người thừa kế chính thống của nhà Trần nhưng lại sẵn sàng chà đạp con dân để mua vui cho thiên triều thượng quốc.

Trâu cày đối với thời đại này không khác gì mạng sống thứ hai của nông dân, bắt g·iết tràn lan là tội ác tày trời.

Trong khi nhà Trần cấm g·iết trâu cày để lấy thịt thì Nguyễn Vương sẵn sàng c·ướp g·iết trâu cày để phục vụ ngoại bang.

Sự khác biệt về cách đối xử với dân chúng là cực kì rõ ràng.

Chưa hết, ông ta còn muốn bắt dân nữ xung quanh để cho quân lính ngoại bang chà đạp, và trinh tiết đối với phụ nữ thời đại này cũng ngang bằng với tính mạng của họ.

Việc mà Nguyễn Vương định làm sẽ g·iết c·hết vô số dân chúng.

Gã ta đủ thông minh để biết bất kì ai đều khinh thường việc làm như vậy nên lén lút giấu giếm.

Khôn lỏi thì có đấy nhưng lương tâm của con người bình thường thì không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.