Trong lúc Nguyễn Vương còn đang mơ mộng được làm vua chúa nắm quyền thì đột biến xảy ra.
Từ phía Ải Tiên Quan, một tiếng gầm rống vang dội rung chuyển đất trời, kèm theo đó là cột sáng cao v·út xuyên thủng tầng mây không thấy điểm cuối.
Cho dù là giữa ban ngày, người ta cũng nhìn thấy màu sắc huyền ảo đan xen lẫn nhau, cực kì bắt mắt.
Và điểm xuất phát của hiện tượng này đến từ một cậu bé vừa rơi vào trong Ải Tiên Quan.
- Chuyện gì vậy?
- Báo, có thần long hiển linh trong Ải Tiên Quan.
- Nói xằng nói bậy, cút cho ta!
Tướng lĩnh Mông Cổ đạp cửa xông ra ngoài, hùng hổ muốn chém kẻ tung tin vịt.
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy hình ảnh trước mặt thì chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Trên bầu trời, một con rồng khổng lồ ngũ trảo đang bay lượn trên Ải Tiên Quan.
Vóc dáng khổng lồ che kín thương khung, liên miên không dứt cực kì hùng vĩ khiến binh sĩ chỉ biết quỳ lạy, dập đầu.
Ngay cả hiện đại, nếu một con rồng thực sự xuất hiện cũng sẽ khiến cho vô số người quỳ lạy chứ đừng nói đến thời phong kiến mê tín.
Bay khoảng năm phút, con rồng bỗng rống lên một tiếng thật lớn rồi bay xuống quay xung quanh một đứa bé khoảng tầm hai tuổi, đang nằm ngất trên mặt đất.
Tất cả binh sĩ triều Trần ở xung quanh đang quỳ mọp xuống, không dám có hành động bất kính nào.
Con rồng có vẽ như cũng yên lòng nên xoay vài vòng rồi chui vào trong đứa bé, để lại ba quân tướng sĩ ngơ ngác chẳng hiểu làm sao.
Ở bên ngoài, sự hỗn loạn lan tràn khắp doanh trại Mông cổ cùng Thiên Long.
Họ cho rằng việc thảo phạt nhà Trần là trái với lẽ trời, bị thần long cảnh cáo, nếu còn đi tiếp nữa sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Giám quân Thiên Long Quốc vội vàng hạ lệnh cho người đi ổn định tình hình và cử mật thám dò hỏi.
Đến đêm, mật thám trở về báo một tin chấn động:
- Vương triều nhà Trần có chân mệnh thiên tử, thần rồng bảo vệ.
- Nội loạn nhà Trần đã chấm dứt, tất cả mọi người thống nhất để chân mệnh thiên tử lên ngôi vua.
Tướng lĩnh Mông Cổ và giám quân Thiên Long Quốc nhìn nhau, bọn họ không ngờ kết quả là thế này.
- Bây giờ phải làm sao đây, có t·ấn c·ông tiếp không?
- Tình hình đặc thù, gửi bồ câu về xin chỉ thị của hoàng đế và đại hãn đã.
- Bọn họ giờ đang có chân mệnh thiên tử, không biết là thật hay giả nhưng sĩ khí sẽ rất cao.
Một tháng sau, q·uân đ·ội Mông Cổ và Thiên Long đều nhận được mệnh lệnh rút quân.
Họ thở phào nhẹ nhõm kéo nhau lui về trong tiếng hoan hô của q·uân đ·ội nhà Trần.
Từ đầu tới cuối, không ai quan tâm đến ý kiến của vị Nguyễn Vương đầy quyền uy kia.
Cả thiên hạ cũng xôn xao bàn tán về việc thần rồng giáng thế, chân mệnh thiên tử xuất hiện tại tiểu quốc nhà Trần.
Có người tin là thật, cũng có người hoài nghi, cũng có người không quan tâm.
Điều duy nhất rõ ràng là nó trở thành chủ đề bàn tán trên bàn trà, bữa tiệc, nghị sự, đâu đâu cũng thấy.
Nhưng dù có là tin tức kinh thiên động địa, sấm động nam vang mưa tràn đất bắc thì cũng không thể vượt qua nổi thử thách của thời gian.
Không có tin tức mới, mọi người nhanh chóng lãng quên và đưa vị “chân mệnh thiên tử” kia chìm vào gác xó.
Mười năm sau, tại một khu chợ sầm uất ở Định Long, thủ đô vương triều nhà trần.
- Ta nói chứ tiền thuê đã thư thả cho ba tháng rồi, không thể khất nợ thêm nữa.
- Ngươi cũng không muốn ta báo lại với Quốc Công về việc nhà ngươi quịt tiền chứ?
- Con lạy ông, con nào dám quịt tiền của Quốc Công, con đâu có muốn c·hết!
- Ông thư thả cho con chút chút nữa thôi, vợ con đã đem trang sức đi bán rồi, trong ngày hôm nay chắc chắn sẽ có tiền.
Ở một cửa hàng nhỏ chuyên bán cháo lòng, có người đàn ông bình dân trung niên khúm núm van xin để được hoãn nợ.
Trước mặt ông ta là một người ăn mặc quần áo tươm tất, ống tay áo rộng, chân đi giày, đầu đội mũ thô.
Cách ăn mặc này chứng tỏ ông ta là người trong một gia tộc giàu có, quyền quý nhưng bản thân lại không có chức quan.
Ở nơi này, mũ đội và tóc được phân chia cực kỳ cặn kẽ theo thân phận, chỉ có quan mới được đội mũ tơ lụa và thêu hoa văn.
Ở bên cạnh ông ta đi theo một người phụ nữ, búi tóc hình tròn nhưng không có trang sức, quần áo xinh đẹp, chất liệu vải tốt, eo đeo xạ hương.
Bà ta có vẻ động lòng thương cảm bèn nói với chồng:
- Phu Quân, hay là cứ để hết ngày hôm nay đi, đã chờ ba tháng rồi, thêm ngày nữa cũng không sao.
- Phu nhân nói phải!
Ông ta gật gù rồi quay sang nói với chủ tiệm cháo:
- Nghe chưa, nể tình phu nhân, ta cho thư thả hết hôm nay.
- Ngày mai mà không có thì đừng trách.
Nói xong, ông ấy phủi tay bỏ đi, để lại sau lưng là chủ tiệm cháo cúi đầu cảm ơn:
- Con đội ơn ông ạ!
Một lát sau, bà vợ chủ tiệm chạy vội về, cầm trên tay một túi tiền nhỏ, khuôn mặt rám đen vì nắng, mồ hôi nhễ nhại.
- Chồng ơi, em bán được tiền rồi!
Chủ tiệm vui mừng:
- Thật sao, vợ đúng là ngôi sao may mắn.
- Lúc nãy quản gia phủ quốc công cũng tới và cho phép chúng ta thư thả hết ngày hôm nay.
- Như vậy chúng ta sẽ không bị phủ Quốc Công kiện và quan sai trừng phạt.
Thấy câu chuyện kết thúc có hậu, một đôi vợ chồng thư sinh đang ngồi ăn cũng vui vẻ lây:
- Nương tử, nàng xem thế gian vẫn có nhiều điều tốt đẹp!
- Phủ Quốc Công cũng biết nể tình dân sinh gian khổ chứ không cao cao tại thượng như nghe đồn.
- Hai vợ chồng họ đã xử lý xong vấn đề tiền thuê.
- Chờ ít ngày nữa thiên tử mang thiên mệnh trong người chính thức đăng cơ, ắt hẳn tình hình h·ạn h·án sẽ được giảm bớt, giá gạo trở lại bình thường, bán cháo dễ hơn.
Cô vợ nghe vậy liền tò mò:
- Có thần kỳ như vậy sao?
- Tất nhiên, mười năm trước, liên quân Thiên Long – Mông Cổ kéo nhau t·ấn c·ông chúng ta.
- Nội bộ triều đình thì lục đục đấu đá, dân chúng lầm than.
- Bỗng thiên tử từ trên trời đáp xuống, mang theo rồng thần hộ thể, quát lớn một tiếng khiến chục vạn đại quân phe địch sợ vỡ mật, c·hết như ngả rạ.
- Kể từ đó, ngoại bang phương bắc không còn dám bén mảng đến Ải Tiên Quan nữa.
- Nghe nói thiên tử là người ở trên trời, thấy con dân đất Việt khổ sở nên tự mình xuống nhân gian để cứu vớt thương sinh.
- Ngày mai là tròn mười năm thiên tử đặt chân chốn phàm trần, cơ thể trưởng thành và sẽ chính thức đăng cơ nắm quyền.
- Nàng nói xem, thiên tử lên ngôi, chỉ là nạn h·ạn h·án thì sao làm khó được bệ hạ.
Cô vợ thán phục:
- Tướng công, chàng thật là giỏi, chuyện thiên hạ cái gì cũng biết.
- Chuyện, không giỏi thì làm sao đưa nàng về nhà.
Tất cả những câu chuyện trên đây chỉ gói gọn trong một cửa hàng nhỏ bé và được thu hết vào tầm mắt của một chàng thiếu niên ngồi ở góc xa.
Khóe miệng anh ta run giật liên hồi, thực sự muốn lao lên nói:
- Ta không phải thần tiên, đừng có nói bậy!
Chàng trai ấy có khuôn mặt thanh tú, mắt sao mày kiếm, vóc dáng khỏe mạnh, tay chân mềm mịn, vừa nhìn đã biết gia đình quyền quý, quanh năm không dính hạt bùn, giọt sương.
Ở bên cạnh chàng trai có một nhóm người khôi ngô, cường tráng, bên hông mang theo v·ũ k·hí.
Dù họ ngồi chỗ khác nhưng từ đầu tới cuối chỉ chú ý đến sự an toàn của chàng trai.
Họ chính là Hộ Long Vệ thuộc Hộ Long Quân, binh sĩ đặc biệt bảo vệ nội cung triều Trần, chịu trách nhiệm trực tiếp về an toàn của vua.
Không khó đoán ra chàng trai chính là người mang theo “thiên mệnh” và sắp sửa đăng cơ vào ngày mai.