Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 196: Chấn động trời âu



Chương 196: Chấn động trời âu

[Tác đã bổ sung bản đồ sơ lược trong phần hình ảnh.

Đôi chút cảm nghĩ của tác:

Về mặt tốc độ phát triển, thấy comment có một số bạn nghĩ rằng sở hữu toàn bộ dữ liệu kỹ thuật mà dùng năm năm để phát triển ra những thứ như súng máy là quá nhanh nhưng trong thực tế Trung Quốc chỉ mất khoảng 15 năm để từ số không để chế tạo ra v·ũ k·hí nguyên tử trong điều kiện ngặt nghèo hơn rất nhiều mà không thấy ai ý kiến tố cáo Trung Quốc bật hack.

Mình không rõ là vì sao có bạn lại thần thánh hóa kỹ thuật chế tạo súng máy, thứ v·ũ k·hí cực kỳ đơn giản mà trong lịch sử thực tế đã được thiết kế từ thế kỷ 16, thành phẩm hoàn chỉnh từ 1862, trước cả thời kỳ Việt Nam bị đô hộ. Trong lịch sử, Việt Nam chưa bao giờ thiếu người có khả năng chế tạo súng, chỉ thiếu triều đình chấp nhận giảm bớt tiền xây hoàng cung, ăn chơi để đầu tư cho quân sự thôi.

Còn có bạn bình luận t·hủ d·âm tinh thần thì mình cũng không nói gì, sở thích từng người, bạn có quyền không thích, chỉ mong rằng bạn có gặp truyện "đại háng" thì đừng tiêu chuẩn kép là được.]

Paris, quốc hội Pháp liệt kê Đại Việt vào quốc gia bất khả x·âm p·hạm, mồ chôn đế quốc.

Anh Quốc, quốc hội Anh tỏ ra rụt rè trước những kế hoạch xâm lược châu á, dưa Đại Việt thành một cường quốc ngang hàng!

Đức, hoàng đế Wilhelm yêu cầu phải thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Việt, cho rằng đây sẽ là trợ lực giúp đế chế Đức xưng bá châu âu.

Nhật Bản, Thiên Hoàng cử sứ thần đến đề nghị kết minh và xin ủng hộ từ Đại Việt cho công cuộc cải cách duy tân minh trị.

Hoa Kỳ, các trùm tài phiệt đề nghị thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Việt.

Sau đó, không rõ do ai lộ ra, tin tức các đế quốc châu âu bại trận tại Đại Việt lan truyền ra dân chúng.

Người tây dương đang mơ màng về thứ gọi là “da trắng thượng đẳng” đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh thẳng vào mặt, tỉnh cả hồn.

Đại Việt giống như một thứ gì đó, mạnh mẽ mà bí ẩn với cả châu âu.

Vô số người muốn tìm hiểu về quốc gia xa xôi và chợt phát hiện nó từng nghiền nát Mông Nguyên, đánh bại hàng trăm vạn liên quân Thiên Long Quốc.

“Mồ chôn đế quốc” biệt danh này được cư dân châu âu dán lên Đại Việt, thậm chí còn xuất việt trào lưu “Việt học” ở châu âu.

Nhưng muốn bàn về phản ứng mạnh nhất phải kể đến Dưa Lạc.

Kharus, tên vua lươn lẹo ngày nào giờ hối hận đến tím ruột.

Năm xưa khôn vặt phũ với ân nhân, bây giờ đối phương đã trở đại gia hùng mạnh.

Nếu biết trước, Kharus sẽ không dại dột công khai chống đối để chạy theo Xiêm và Mãn Thanh như vậy.

- Ai có thể ngờ được Đại Việt nhỏ bé lại hùng mạnh như vậy?

- Mình sai rồi, sai thật rồi, đáng lẽ năm đó nên trung thành đi theo Đại Việt đến cùng.

Ở trong căn phòng tối, Kharus vò đầu bứt tai, trên bàn chất đầy tàn thuốc không có đ·ầu l·ọc.

Hối hận, trên thế giới này không có thuốc chữa!

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức ông vua mất nước này.

Kharus như tỉnh mộng, vội vàng mở cửa ra.



Ánh nắng từ hành lang chiếu vào làm chói đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Người bên ngoài cố nén nỗi xúc động khi nhìn thấy làn da bệnh trạng của đối phương.

Dù sao, đó cũng từng là vua của anh ta.

- Arbo, phía Đại Việt nói thế nào?

- Họ có đồng ý giúp chúng ta phục quốc không?

Kharus nói với giọng nói run rẩy bệnh trạng, giống như kiểu dân cờ bạc táng gia bại sản nhưng còn chờ mong thắng cược.

Ánh mắt Arbo lướt qua vẻ thương hại, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đại Việt nói đây là chuyện riêng nội bộ của chúng ta.

- Dù sao, người Việt không muốn mang tiếng “xâm lược” thêm lần nữa.

Những lời này giống như búa tạ gõ vào tâm hồn yếu đuối, mong manh của Kharus.

Bản thân anh ta rất rõ ràng cái tiếng “xâm lược” kia ở đâu ra, tất cả do một bàn tay Kharus vu oan, đổ tội, hãm hại, bịa đặt.

Ngơ ngẩn như người mất hồn, Kharus ôm đầu gục xuống giường, chỉ để lại tiếng nức nở:

- Sai rồi, mình sai rồi!

Arbo thở dài, khẽ đóng cửa lại.

Sau đó, ông đi xuống dưới quầy lễ tân, cố gắng móc ra chút tiền lẻ thanh toán chi phí cho ngày hôm nay.

Ông ta sắp hết tiền.

Bây giờ, hai người bọn họ chỉ là những kẻ tội nghiệp lưu vong đến mảnh đất Đại Việt xa xôi.

Diệt quốc, vong nô, đến ngay cả ăn ở đi lại cũng phải tự lo dù tự xưng là vua, tướng quân.

Cơn mưa tháng chín kéo đến, nhỏ giọt nước mắt tong tong xuống nền đường bê tông lạnh lẽo.

Có những thứ đã lỡ bỏ qua thì không thể níu kéo lại được nữa.

Biển đông,

Achille đã đóng cửa giữ im lặng trong phòng suốt nhiều tiếng đồng, gã ta còn chưa tỉnh hồn sau khi giấc mộng da trắng thượng đẳng tan vỡ.

Hắn ta không hiểu, rõ ràng đều là người việt, tại sao Đại Nam tranh nhau quỳ liếm đầu hàng, đớn hèn đến khó tin còn Đại Việt tự tin, mạnh mẽ, bất khả x·âm p·hạm.

Bên ngoài khoang thuyền, binh lính Pháp đang bưng đĩa đựng các món ăn của người Việt viện trợ nhân đạo trong không khí trầm lắng.

Không phải bởi những đĩa cơm tấm, bánh mì ba tê dở hay nồi súp gà hầm kém vị.

Người Pháp rất thích đồ ăn “viện trợ” của người Việt nhưng chẳng có q·uân đ·ội bại trận nào vui vẻ được.

Những đôi mắt thất thần không rõ bản thân tới đây để làm gì?



Đại Việt hùng mạnh như thế, họ vượt biển tới đây để nạp mạng hay sao?

Đúng lúc này, một người đặc biệt tên Parkes cùng với William theo thuyền nhỏ, xuất hiện gần tàu của người Pháp và đề nghị gặp Achille.

Việc này không có gì lạ, đều là quốc gia mới bại trận trước Đại Việt nên người Pháp đồng ý.

Nhìn thấy Achille suy sụp thấy rõ, miễn cưỡng gượng cười, William thở dài nói:

- Charl·es đã đi rồi!

- Người Mỹ khiêu khích Tây Ban Nha ở Phi – Líp – Pin, kích động dân bản xứ đòi tự do, dân chủ.

Achille khẽ gật đầu, người thông minh nghe tới đó liền hiểu.

Đế Quốc Mỹ có truyền thống ban phát dân chủ từ lâu.

- Người Mỹ muốn chiếm Phi – Líp – Pin?

- Nghe đồn như thế, hạm đội Mỹ đã ở bên ngoài nhằm giúp đỡ dân bản địa Phi – Líp – Pin đòi dân chủ, à không, nói đúng hơn là “dân chủ kiểu Mỹ” “được vinh hạnh trở thành thuộc địa mới của Hoa Kỳ.

- Tây Ban Nha buộc phải triệu tập tất cả q·uân đ·ội xung quanh để bảo vệ thuộc địa.

Parkes nhân cơ hội, bổ sung thêm:

- Tây Ban Nha đã mất hết thuộc địa ở Mỹ.

- Nếu Phi – Líp – Pin cũng thế thì… đế quốc Tây Ban Nha sẽ suy yếu.

Achille khinh thường:

- Là sụp đổ luôn chứ suy yếu đã đỡ!

- Đế quốc mà không có thuộc địa thì khác nào sư tử què chân.

William chớp chớp mắt:

- Người Tây Ban Nha lần lượt suy tàn đến mức này kể từ khi bại trận, thuộc địa thi nhau đòi độc lập.

- Và chúng ta cũng vừa mới bại trận.

Lời William nói ra như mũi gươm chĩa vào lòng Achille.

Đây là hậu quả đáng sợ có thể diễn ra ở tương lai.

Nhưng Achille không thể làm được gì cả.

Nhạy bén phát hiện được cơ hội tới, Parkes bắt đầu áp dụng kế hoạch dụ dỗ:

- Chúng ta hiện tại trên cơ bản là đặt chung một chiến tuyến.



- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên hợp tác với nhau trên vì mục đích tự cứu lấy mình.

- Thất bại trước Đại Việt là vết nhơ khó tẩy xóa, lực lượng của chúng ta ở hải ngoại cực kỳ yếu kém, không thể nào đột phá phòng tuyến pháo dày đặc mà các ông đã tận mắt nhìn thấy.

- Nếu để đám thổ dân nhận ra chúng ta không đủ sức đánh bại chúng thì sẽ có nhiều kẻ đòi tạo phản.

- Nhưng chúng ta có một cách khác để che lấp đi thất bại này.

- Đó là đánh bại Đại Thanh.

- Chỉ cần phá vỡ danh hão “Thiên Triều thượng Quốc” biến đối phương thành một miếng bánh ga tô thì các trùm tài phiệt ở mẫu quốc sẽ cảm thấy hài lòng.

- So với Đại Việt nhỏ nhưng có võ, Đại Thanh mập mạp, yếu đuối dễ làm thịt hơn nhiều.

- Bên cạnh đó, châu á luôn coi Đại Thanh là cường quốc hàng đầu khổng lồ, nếu tiêu diệt được, đám thổ dân sẽ sợ hãi, cụp đầu xuống.

Achille nhớ đến ký ức liên quan tới Đại Thanh, nhỏ giọng hỏi:

- Nghe nói Đại Thanh là thiên triều thượng quốc.

- Đại Việt đã mạnh như thế này, Đại Thanh chẳng lẽ yếu hơn?

William khinh thường:

- Đại Thanh?

- Hổ giấy mà thôi.

- Đợt trước từng gặp một lần rồi, toàn lũ man rợ vô văn hóa, ăn lông ở lỗ.

- Có lẽ vì người Việt yêu chuộng hòa bình, không muốn dân chúng chịu họa binh tai nên mới để Đại Thanh giễu võ giương oai.

- Hiện tại, Đại Thanh vẫn còn đang cổ súy v·ũ k·hí lạnh là mạnh nhất thế giới, tự hủy kho hỏa khí để chứng minh thiên triều thượng quốc không cần v·ũ k·hí nóng.

- Đúng là một đám não heo, tự tay bóp d*i mình.

Trong c·hiến t·ranh với Thiên Long Quốc, Đại Thanh mượn sức lực lượng lính đánh thuê Anh Quốc nên người Anh hiểu khá rõ tình hình thực tế bên trong.

Nhưng Achille hơi chần chờ:

- Vấn đề là chúng ta không có lệnh từ mẫu quốc.

- Tự ý đánh chiếm như vậy không ổn đâu.

Parkes cười tà:

- Cái này thì phải nhờ William rồi.

- Đối với tư bản đế quốc, không có gì quan trọng hơn lợi ích.

- Chỉ cần các trùm tài phiệt Anh Quốc chấp nhận trao đổi lợi ích thì Paris sẽ không có lý do gì để phản đối.

Parkes rất thông minh, gã ta hiểu rất rõ bản chất của tư bản.

Lợi ích quốc gia, tồn vong nhân loại hay bất kỳ cái gì đi nữa cũng không sánh bằng mùi thơm của những đồng vàng óng ánh.

Những lời William nói nhanh chóng thuyết phục được Achille, bởi vì đây phục vụ mục đích cho Tư Bản.

Ở các nước đế quốc thì tư bản mới là quyết định cuối cùng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.