Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 195: Trận Mỹ An (9)



Chương 195: Trận Mỹ An (9)

Đợt giao chiến đi qua đã được một tiếng đồng hồ.

Bốn phía vắng lặng, không còn tiếng đạn pháo bên tai êm ả như khúc nhạc du dương nữa.

Trong chiến hào, các binh sĩ tựa lưng vào vách đất, trong đầu suy tư về khoảng thời gian nửa tiếng trước, ai tiêm cho mình Adrenaline để xung phong dũng mãnh như hùm như hổ, đuổi giặc tây chạy vắt giò lên cổ.

Các cô nữ binh hậu cần, quân y mới ngày nào còn đấu võ mồm nay đột nhiên hiền dịu lạ thường, thấy ai ngồi thẫn thờ thì đến vỗ vai hỏi thăm thay vì chửi là “thằng đụt”.

Ánh mắt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào khiến các anh bộ đội cảm giác không quen, nhớ nhung, quyến luyến những giây phút chua ngoa, đanh đá trước đó.

Tất cả sự việc trên đều bởi vì chỉ sau cuộc giao tranh ngắn ngủi, ba trăm chiến sĩ hi sinh, hơn bốn trăm người b·ị t·hương, khoảnh khắc sinh tử, t·ang t·hương vụt qua trước mắt khiến hầu hết người còn sống trở nên trưởng thành đột biến.

Các nữ binh hiểu rằng những người đàn ông trước mắt có thể m·ất m·ạng, cụt tay, cụt chân bất kỳ lúc nào, rằng mỗi một cậu chàng ngổ ngáo đều dều là lá chắn sống bảo vệ phụ nữ, trẻ em chốn hậu phương.

Những người đàn ông bỏ qua suy nghĩ phức tạp, trân trọng cuộc sống vui vẻ hiện tại hơn bao giờ hết.

Xa xa trong thị trấn, trong những túp lều tạm và bệnh viện được sử dụng làm phòng cứu thương, chậu nước nóng cùng khăn lau thấm đẫm máu được chuyển ra ngoài liên tục.

Trên khay sắt đựng đang chứa những viên đạn còn lấm lem v·ết m·áu chất ngổn ngang.

Tiếng quát tháo ầm ỹ của quân y vang vọng khắp nơi nhưng không ai oán thán nửa lời.

Ai nấy mồ hôi, mồ kê đầm đìa chạy vội hớt ha hớt hải dù trời đã sớm tắt nắng.

Bởi vì đây là nơi đang phải chạy đua với tử thần để cứu mạng từng binh sĩ trên chiến trường.

Trần Toàn đứng bên ngoài, liếc nhìn khung cảnh nơi đây, không nói một lời, cầm điếu thuốc ra hút bên gốc cây, tránh cản đường người khác.

Mặc dù thuốc lá có hại nhưng với áp lực nơi chiến trường thì chút tác hại đấy không là gì cả.

- Báo cáo!

- Đã có thêm hai ngàn viện binh từ Đà Nẵng tới.

Trần Toản gật đầu:

- Ừm, anh biết rồi!

Sau đó, Trần Toản đi vào trong khu vực liên lạc, nói với nhân viên điện tín:

- Báo về Binh Bộ, Sư đoàn số 3 đã sẵn sàng cho cuộc phản công.

- Mời lãnh tụ và Binh Bộ cho chỉ thị!



- Dạ rõ!

Nhìn thấy nhân viên đánh máy, Trần Toản hít sâu một hơi chờ đợi.

Trên thực tế, nếu được tự quyết định, Trần Toản sẽ không t·ấn c·ông vội mà thực hiện chiến dịch vây hãm, suy yếu sức lực quân địch để giảm bớt t·hương v·ong cho binh sĩ.

Nhưng Trần Toản không phải là một đứa nhóc chưa lớn hồi trước mà đã trải qua chiến trường thảm quốc, hàng loạt cuộc thanh trừng và năm năm mài giũa, anh biết rõ làm quân nhân phải lấy đại cục toàn quốc làm trọng.

Nòng súng là để bảo vệ nhân dân, không phải dùng theo ý muốn bản thân.

Một lát sau, lính liên lạc báo cáo:

- Sư đoàn trưởng, Binh Bộ chỉ thị chúng ta tiếp tục theo sát, vây hãm.

- Phía đại sứ Pháp đang can thiệp xin giảng hòa và bồi thường để được phép rút lính về an toàn.

- Chúng ta vẫn còn đắn đo về điều kiện và tính toán thiệt hơn.

Hơi gật đầu một chút, Trần Toản đi ra ngoài mà trong yên tĩnh, lặng lẽ h·út t·huốc một mình.

Nếu là trước kia, anh ta sẽ cảm thấy bất bình vì sao lại tha cho kẻ xâm lược, phải truy đuổi tới cùng vì chính nghĩa.

Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, Trần Toản biết thế giới này không vận hành đơn giản như vậy.

Ví dụ như cuộc chiến ở Dưa Lạc.

Năm đó biết bao nhiêu chiến sĩ Đại Việt vì chính nghĩa đã hi sinh trên đất khách quê người.

Nhưng đổi lại những gì?

Là sự vu oan trắng trợn thành quân xâm lược độc ác?

Là sự vô ơn đến bạc bẽo của lòng người dưa Lạc?

Là những buổi b·iểu t·ình rầm rộ tại Dưa Lạc công khai ủng hộ quân đoàn d·iệt c·hủng Khô Máu Đỏ như những anh hùng?

Tới lúc đó, đúng sai đều không còn quan trọng gì nữa.

Vậy nên, Trần Toản hiện tại không còn vì nóng máu nhất thời mà đẩy đồng bào, anh em của mình vào hiểm nguy nữa.

Anh cứ đứng đấy, ngẩng đầu chờ ánh mặt dần khuất sau lưng.

Màn đêm tăm tối kéo đến.



Đến khi chim về tổ, một binh lính trinh sát tới báo cáo:

- Báo!

- Phe địch có dị động, thu gọn lều trại, đồ đạc.

- Dự kiến sẽ bí mật rút lui về thôn Mỹ An.

Khoé miệng của Trần Toản khẽ nhếch một chút, gẩy tàn thuốc xuống đất giống như đánh rới tro bụi, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng:

- Truyền lệnh cho đội Pháo binh, nã súng chặn đường.

- Bộ binh chong đèn dầu, bắn chỉ thiên rồi chuẩn bị xung phong.

- Để xem bọn chúng dám xoay lưng về phía chúng ta không.

Mệnh lệnh của Binh Bộ truyền cho Trần Toản là “trông chừng” quân giặc.

Nếu quân giặc có ý đồ bỏ trốn thì đương nhiên anh phải ngăn cản.

Và nếu chúng không nghe, cố ý quay lưng, để lộ điểm yếu cho mãnh thú thì Trần Toản không ngại làm thịt hết sạch.

Hiển nhiên, làm như vậy hoàn toàn tuân thủ “mệnh lệnh” từ Binh Bộ.

Đáng tiếc, Achille không ngu như vậy.

Sau khi nghe tiếng pháo kích chặn đường cùng ánh đèn sáng rực phía q·uân đ·ội Đại Việt, gã ta dừng ngay hành động rút quân trong đêm.

Thay vào đó, Achille truyền lệnh cho lính liên lạc:

- Báo với đại sứ quán!

- Chúng ta không thể phá vây được.

- Để cho bọn họ lựa chọn, hoặc là trao đổi hiệp nghị hòa bình, hoặc là chúng ta sẽ đầu hàng vô điều kiện.

- Nói rõ ràng, chúng ta không có thời gian, lạy chúa, thương binh của chúng ta đang phát sốt, họ sẽ c·hết.

Achille lúc này đã không còn bất kỳ cảm xúc gì trên mặt.

Đôi mắt mơ màng nhìn ra bờ biển, giống như nhớ lại vợ con nơi quê nhà.

Chỉ có bóng lưng cô độc hơi còng xuống như muốn nói lên sự thất bại trong nội tâm.



Binh lính đằng sau nhìn thấy, mủi lòng xúc động:

- Đô đốc, hay là chúng ta liều mạng!

- Đúng vậy, ngài ra lệnh đi, chúng tôi sẵn sàng cùng ngài đi tới giây phút cuối cùng.

Lính tây dương có xuất thân hải tặc, nói về đạo đức với người dân thuộc địa thì chắc chắn là số âm.

Nhưng cũng bởi kiếp sống bên bờ sinh tử nên chúng thường không s·ợ c·hết và đôi lúc nổi máu anh hùng.

Đây cũng là lý do trong lịch sử, lính Tây Dương đuổi đánh lũ đớn hèn, s·ợ c·hết Đại Thanh và nhà Nguyễn chạy tè ra quần.

Chỉ chấp nhận dừng bước trước q·uân đ·ội nhân dân chiến đấu vì quê hương, tổ quốc đầy chính nghĩa.

Achille lắc đầu:

- Không được!

- Chúng bay đều là những thanh niên ưu tú của châu âu, c·hết ở đây thì quá đáng tiếc.

- Nghe tao, tao đã từng trải qua trận Waterloo rồi, một khi tháo chạy thì đều bị làm gỏi hết.

Achille nhớ lại về trận chiến năm đó, trận Waterloo chấm dứt đế chế Pháp hùng mạnh dưới thời Napoleon I.

Gã ta vẫn nhớ, khi đó vốn dĩ binh lực còn lại rất nhiều, nhưng bởi tháo chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau, bị kẻ địch truy đuổi c·hết gần hết.

Xác nằm la liệt khắp nơi không có người dọn.

Bây giờ, gã ta nắm quyền chỉ huy, quyết không để hơn ba ngàn binh lính còn lại này c·hết tức tưởi như vậy.

Sau cuộc giao chiến ban ngày, người tây dương dưới quyền Achille c·hết 553 người, b·ị t·hương 426 người.

Tổn thất như vậy đối với Achille đã là quá nhiều, gã ta không muốn nhìn thấy người da trắng c·hết thêm nữa.

Một tiếng sau.

Dưới áp lực của về tình hình tiền tuyến, hiệp định chính thức được ký kết với sự thừa nhận thất bại của người tây dương.

Pháp công nhận quyền tự chủ, độc lập của lực lượng Tây Việt, không phụ thuộc vào lãnh địa thực dân của Pháp.

Đồng thời Pháp còn nhượng quyền khai thác một số mỏ tài nguyên trên đất Dưa Lạc thay thế tiền bồi thường.

Anh và Tây Ban Nha, mỗi nước bồi thường cho Đại Việt một trăm ngàn lượng bạc bồi thường.

Đổi lại, Đại Việt sẽ chấp nhận để các binh đoàn, hạm đội người Tây Dương bị bao vây trong khu vực xung quanh Mỹ An rút lui an toàn và hỗ trợ một ít lương thực, thuốc men nhân đạo.

Hiệp ước này ở tương lai được các nhà sử học gọi là hiệp ước Kỷ Tỵ, đánh dấu lần đầu tiên một quốc gia Châu Á có thể trực tiếp đánh bại cường quốc châu âu xâm lược và đòi tiền bồi thường.

Từ đây, Đại Việt trở thành ngọn hải đăng, địa điểm đầu tiên mà các quốc gia châu á nghĩ đến mỗi khi muốn nhờ vả, tìm đường cứu nước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.