Chỉ huy người Tây Ban Nha và Anh Quốc nhìn nhau một chút, dò hỏi:
- Chúng ta có thể rút lui và đánh chỗ khác không?
Achille trầm mặc, đây là lựa chọn đáng giá cân nhắc.
- Nhưng vấn đề là nếu chỗ tiếp theo chúng ta đổ bộ cũng “vườn không nhà trống” thì sao?
- Mỗi lần tổ chức đổ bộ hay rút lui đều tiêu tốn rất nhiều thời gian, sức lực, nếu lần sau không có vật tư bổ sung thì chúng ta phải làm gì?
Achille lo lắng là hoàn toàn hợp lý.
Trên thực tế, nếu họ quyết đoán rút lui khỏi Mỹ An và đi tới vị trí khác đánh c·ướp thì Trần Tí cũng không thể đuổi theo ra biển được.
Nhưng người làm chỉ huy phải suy tính tới vật tư, lương thực bổ sung.
Đế quốc phương tây hoành hành khắp nơi là dựa vào chiến thuật ăn c·ướp, lấy chiến dưỡng chiến.
Một khi bị sa lầy vào c·hiến t·ranh nhân dân, vườn không nhà trống thì chưa chắc họ đã có thể an toàn trở về cố hương chứ đừng nói tới c·hiếm đ·óng lãnh thổ.
Trần Tí không phải Nguyễn Vương, chẳng điên mà tự nhiên cắt ba tỉnh sản xuất lương thực làm hậu cần, giúp cho Pháp có cơ sở liên tục đổ bộ lính xâm lược.
[Trong lịch sử, Pháp nhiều lần muốn xâm chiếm Việt Nam nhưng đều thất bại, chỉ sau khi nhà Nguyễn sợ lính Pháp bị đói, liều mạng cắt ba tỉnh đông nam kỳ làm cơ sở hậu cần thì Pháp mới có bàn đạp để xâm lược.]
Hai sĩ quan nghe thấy hợp lý, gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, họ lo lắng bị t·ấn c·ông sau lưng nên mở miệng:
- Nhưng chúng tôi nghe nói Đại Việt còn trữ lính trên núi t·ấn c·ông từ đằng sau.
- Phải xử lý thế nào đây?
- Hay là tổ chức vây quét một đợt?
Achille trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên cầm một nắm vỏ đạn ra nói:
- Chúng mày xem đi!
- Đây là vỏ đạn và đầu đạn của Đại Việt để lại.
Mặc dù không hiểu Achille có ý đồ gì nhưng họ vẫn nghiêm túc làm theo.
Sau đó họ kinh ngạc thốt ra:
- Không thể nào, đây đều là đạn khóa nòng.
- Đầu đạn có dấu vết của rãnh xoắn!
- Sao lại như thế, chúng ta còn chưa được đổi mới toàn bộ sang loại v·ũ k·hí này.
Họ giật mình như vậy vì trước đó luôn nghĩ rằng v·ũ k·hí của bản thân tiên tiến hơn thổ dân châu á.
Mặc dù súng nòng trơn đã bị đào thải từ lâu ở mẫu quốc nhưng q·uân đ·ội thực dân như họ chỉ được phép sử dụng hàng second hand, chưa thể đổi sang súng trường với nòng rãnh xoắn mới toàn bộ.
Nhưng Achille lắc đầu:
- Đó chưa phải tất cả!
- Hãy nhìn xem, một vị trí trên núi có năm vỏ đạn tại chỗ, bắn liên tục chỉ trong chưa tới năm giây.
- Chúng mày đều là người hiểu quân sự, chắc chắn biết mang ý nghĩa gì.
Gã ta chỉ về phía vỏ đạn của Chế Linh để lại.
Đối với những kẻ giàu kiến thức quân sự thì chỉ đôi ba dấu vết ở lại cũng đủ nói ra rất nhiều điều.
- Cái này… chẳng lẽ là…
- Chính xác, khẩu súng tối tân nhất mà chỉ một số rất ít tinh nhuệ tại châu âu được trang bị, loại súng kéo chốt khóa nòng.
Hai người kia bị kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ở châu âu, dù rằng các loại v·ũ k·hí mới đã được phát minh ra nhưng chỉ dừng lại trong phạm vi thí nghiệm quy mô nhỏ, chưa thể sản xuất số lượng lớn.
- Nơi khỉ ho cò gáy này xuất hiện súng trường tối tân, lẽ nào…
- Đừng tưởng nhầm!
Achille ngắt lời.
- Người da trắng chúng ta là chủng tộc vĩ đại nhất thế giới.
- Không bao giờ có chuyện người Đại Việt sở hữu khoa học kỹ thuật vượt trội hơn chúng ta.
- Đây ắt hẳn là mà đội lính tinh nhuệ hàng đầu, lén mua được v·ũ k·hí của đám gian thương để trang bị, chuyên nhằm vào chúng ta.
Achille không bao giờ tin tưởng việc v·ũ k·hí Đại Việt tối tân hơn châu âu, gã ta quy tội cho gian thương tư bản.
- Khốn kiếp, lại là đám gian thương.
- Vũ khí tối tân cũng dám bán, đáng lẽ phải đưa chúng lên giá treo cổ.
Hai người khác hùa theo chửi bới, dù sao thì ở nơi nào cũng ghét gian thương trục lợi.
Achille nói tiếp:
- Vậy nên chúng ta không cần phải tập trung vây quét nhóm người này làm trễ nãi thời gian.
- Chúng chỉ có một nhóm nhỏ, không phải đại diện cho phần lớn binh sĩ Đại Việt
- Chỉ cần giữ lại tầm vài trăm lính phòng thủ bến cảng, số còn lại tiến thẳng vào thành thị c·ướp b·óc.
- Tao dám cá, ngoài những đội lính đặc biệt này thì người Việt chỉ là đám ô hợp.
Gã ta tự tin khẳng định chắc nịch dựa trên sự đớn hèn của Nguyễn Vương.
Chính biểu hiện yếu kém của Đại Nam dẫn tới Achille đưa ra phán đoán sai lầm về tương quan lực lượng.
Nếu gã biết rõ sự thật, chắc chắn phải nhảy cẫng lên chửi đồng:
- Thằng chó Nguyễn Vương, mày lừa bố mày!
Chẳng qua thực tế đám quỷ tây dương vẫn chẳng hay biết gì về thứ đang chào đón chúng ở phía trước.
Bầu trời trở nên âm u, mây đen kéo tới che bớt đi ánh nắng gay gắt giữa trưa ở thôn Binh An, nơi tiếp giáp với thôn Mỹ An.
- Trung đội 4, đại đội 2 báo cáo!
- Tốt!
- Các đồng chí, lấy xẻng ra đào chiến hào!
- Kiến thức đều đã được huấn luyện, mọi người có còn thắc mắc gì không?
- Dạ, không!
- Tốt, vậy thì ra chỗ kia đào, nhớ theo chỉ đạo của cấp trên!
Theo hướng tay của sĩ quan chỉ, mọi người nhìn thấy một đám người đang hì hục đào chiến hào.
Rất nhiều bộ đội đang dùng xẻng quân dụng tất bật xúc đất hất lên hai bờ chiến hào.
Ai nấy cũng đều mồ hôi nhễ nhại, xung quanh cơ thể tỏa ra hơi nóng như lò nhiệt do cơ bắp hoạt động trong thời gian dài sinh ra.
Một người lính cảm thấy người mát hẳn do mây che mất nắng, tựa vào vách chiến hào đang đào dở, thở hổn hển.
- Ôi, kimochi, đã quá, nắng đã tắt rồi!
Cơn gió từ biển đông tràn vào khiến cơ thể phiêu phiêu, gây nghiện còn hơn cả rít t·huốc p·hiện.
Mặc dù anh lính này chưa bao giờ dùng t·huốc p·hiện nhưng không ngại việc anh ta dúng món đồ ác ma đó để so sánh.
Bậc đại nho Hồ Thanh Trừng đã từng ví trên báo rằng t·huốc p·hiện, m·a t·úy như loài ác quỷ xảo quyệt nhất, dùng cảm giác đê mê, cực khoái nhất thời để đưa con người ta xuống địa ngục đày đọa.
Đang nghỉ mát, bỗng bàn tay của anh ta chạm phải một thứ gì đó mát lạnh, sảng khoái.
Mở mắt ra thì thấy một cô gái miền trung xinh đẹp đội mũ tai bèo đang xách xô nước đá màu đỏ và ca nước phát cho từng người uống.
- Ối giời ơi, cứu tinh của đời tôi đây rồi.
Chàng trai vui mừng hơn hở, cầm lấy ca nước, uống một hơi cạn sạch, khà một tiếng sảng khoái, sau đó còn không quên trêu:
- Em xinh thế này, đi giang nắng ra chiến trường làm gì, cực lắm!
- Đàn bà con gái thì ở nhà nấu cơm dọn dẹp thôi, mất công sau này đen da, không lấy được chồng, tụi anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Câu đùa này khiến các chiến sĩ khác cười vang.
Cô gái cũng không vừa:
- Ôi dào, tôi ế hay không cũng chẳng liên quan đến mấy chú, đằng nào cũng làm gì có cửa.
- Thế có uống nước không, không uống thì cho nhịn này!
Nói xong, cô gái liền cầm xô nước lên muốn bỏ đi, những người khác vội vàng xin tha, trách anh lính trêu gái kia là lắm chuyện, lắm mồm.
Những tiếng vười vui vẻ vang vọng khắp chiến tuyến, quân dân nam nữ một lòng phối hợp xây dựng ra phòng tuyến một cách nhanh nhất trước khi giặc pháp đến.
Theo thời gian trôi qua, chiến hào với hình vòng cung, cộng hai mét, sâu bốn mét chính thức thành hình, tạo thành hệ thống phòng thủ kiên cố.
Công sự đã xong, tiếp đến là phần việc mọi người thích nhất.
Các tiểu đội tới kho nhận v·ũ k·hí phân chia vào vị trí chiến đấu, nữ chiến binh cũng nhận v·ũ k·hí nhưng lùi về phía sau phụ trách hậu cần, y tế.
Khác tới thời tương lai nữ quyền độc hại hô hào “quyền lợi tối đa, trách nhiệm tối thiểu” phụ nữ thời này có thể nói là toàn năng, sẵn sàng chịu khó, chịu khổ, tham gia bảo vệ tổ quốc.
Không khí nhiệt liệt nhưng cũng chẳng kém phần nghiêm túc lan rộng khắp chiến tuyến.
Tất cả đều biết mình đang phải dốc sức chiến đấu với đám quỷ tây dương, bảo vệ anh em, cha mẹ, đồng bào ở sau lưng.
- Quyết thắng!
- Quyết chiến!
- Đả đảo đế quốc!
- Đại Việt muôn năm!
Đứng ở trên ngựa nhìn toàn cảnh bằng ống nhòm, Trần Toản gật đầu hài lòng với tinh thần chiến đấu của q·uân đ·ội, sau đó hạ lệnh:
- Bố trí bốn bộ súng máy dưới chiến hào ở những vị trí then chốt.
- Pháo dàn trận trong rừng cây ẩn nấp, chú ý ngoài biển, đề phòng pháo hạm t·ấn c·ông.