Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 189: Trận Mỹ An (3)



Chương 189: Trận Mỹ An (3)

Achille ra lệnh cho những người khác:

- Nhanh cứu trợ binh sĩ b·ị t·hương, kéo họ vào khu vực an toàn.

Sau loạt đạn đầu tiên, có tới bảy binh sĩ tây dương đang trúng đạn nằm trên đất, hầu hết chỉ b·ị t·hương ở những bộ phận không quá nguy hiểm.

Dựa theo kinh nghiệm của lính Pháp khi đánh trận với Dưa Lạc và Nguyễn Vương, súng ở châu á toàn là loại cùi bắp, mấy chục giây mới bắn được một viên nên có nhóm lính tranh thủ chạy ra kéo đồng đội về trước khi lính Đại Việt hoàn thành nạp đạn.

Nhưng kinh nghiệm không phải lần nào cũng đúng.

Các binh sĩ Đại Việt đã đổi sang loại đạn khóa nòng từ lâu, chỉ mất một vài giây để nạp đạn.

Riêng chỉ huy trưởng Chế Linh thậm chí còn s·ử d·ụng s·úng mới cải tiến nạp đạn bằng kéo chốt khóa nòng, mỗi lần dự trữ được năm viên (giống loại súng Kar98 trong game).

Anh nhìn thấy binh sĩ đối phương thò mặt ra liền nở nụ cười, tự kéo chốt “cạch” một phát.

Vỏ đạn còn b·ốc k·hói văng ra ngoài khẩu súng, viên đạn mới vào vị trí, Chế Linh nhắm chuẩn bóp cò:

Đoàng!

Cạch!

Đoàng!

Cạch!

Liên tục bốn lần liên tiếp, toàn bộ đạn dự trữ được bắn ra ngoài.

Dưới chân Chế Linh xuất hiện thêm bốn cái vỏ đạn còn phía giặc thêm một tên lính nằm hấp hối dưới đất.

Mặc dù kỹ thuật bắn của chế Linh rất cao nhưng đối phương cũng thuộc loại dày dạn kinh nghiệm, biết cách di chuyển tránh đạn.

- Chậc!

- Dạo này bắn gà quá, bốn viên đạn mới trúng được hai nhát.

Chế Linh chép miệng thất vọng, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt xấu hổ của đồng đội.

Hơn bốn mươi người nổ súng thậm chí còn không hạ được một tên địch.



Quả nhiên, không phải ngẫu nhiên mà trở thành chỉ huy trưởng.

Nhưng họ không biết, ở phía đối diện càng sợ hãi hơn.

Achille tái mặt nhìn vào hai binh sĩ Pháp nằm lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết.

- Đau quá!

- Cứu với!

- Tôi trúng đạn rồi!

- Tôi không muốn c·hết!

Những lời nghẹn ngào trong đau đớn thảm thiết cùng với cảnh máu chảy ào ào làm cho sĩ phí người Pháp tụt xuống nhanh chóng.

Chẳng ai dám bước ra kéo người b·ị t·hương vào cả vì không biết Đại Việt còn cất giấu hỏa lực hay không.

Ngay cả ở trên chiến trường châu âu, họ cũng rất ít khi gặp phải những tay súng thiện xạ như thế này, vậy mà ở một nơi khỉ ho cò gáy lại dính phải.

- Mẹ nó, xui thật!

Achille thầm chửi thề, dùng ký hiệu tay ra lệnh cho một đội binh sĩ trăm người ẩn núp theo sườn núi công đi lên.

Rừng núi âm u, lại còn áp lực từ tên bay đạn lạc, nhóm lính rón rén cúi thấp người di chuyển từng bước một sau những chướng ngại vật.

Càng đến gần, chúng lại càng sợ sệt, không ai dám đi đầu vì chưa phát hiện lính Đại Việt ở đâu.

Trong tầm mắt của chúng, đâu đâu cũng là lá cây xào xạc không một bóng người.

Cảm giác ám ảnh về làn đạn phóng ra từ tán cây và những cây đu đủ chứa món salad rau trộn thuốc nổ khiến đám lính đến hít thở cũng không dám.

Cuối cùng, đại đội trưởng phải ra lệnh cho vài người liều mạng lên trước, những tay súng còn lại yểm trợ.

Chẳng qua, khi họ đến nơi thì chỉ nhìn thấy vỏ đạn nằm rải rác dưới đất cùng mùi thuốc súng thoang thoảng dư lại.

Trên cây có khắc hàng chữ bằng tiếng pháp: “bye các chú, anh phắn đây!”

Mọi thứ giống như đang chế giễu đám lính Pháp gà công nghiệp, nhát cáy.



Chế Linh không có ngu mà đối đầu chính diện với chủ lực quân giặc, lựa chọn rút lui, đánh du kích, di chuyển liên tục sau khi lộ vị trí.

Với lợi thế sân nhà, thông thạo địa hình, lực lượng dân quân do Chế Linh cầm đầu dễ dàng rút lui mà không để lại dấu vết.

Trừ khi lính Pháp mũi thính hơn chó.

Hiển nhiên, người tây dương không có tài năng đặc thù đó, đành phải về báo tình hình thực tế với Achille.

Gã chỉ huy người Pháp nhíu mày, để cấp dưới nhanh chóng đưa thương binh đi cứu chữa và rút lui về các công sự xa núi, gần biển.

Lúc này, số binh lính tây dương còn lại từ ngoài biển cũng đã mang theo pháo và vật tư vào thôn.

Khi nhìn thấy cảnh lính pháp quấn băng vải, kêu rên thảm thiết liền giật nảy mình.

Đặc biệt là khi hỏi thăm biết được đến ngay cả mặt lính Việt còn chưa nhìn thấy đã b·ị b·ắn c·hết thì càng thêm sợ hãi.

- Báo cáo, có một người t·ử v·ong vì mất máu quá nhiều, hai người b·ị t·hương nặng, sáu người b·ị t·hương nhẹ ở chân, cần dưỡng thương và đắp thuốc.

Nghe nhân viên y tế báo cáo, Achille đập tường, bật thốt lên:

- Mẹ kiếp, cái chốn quỷ quái gì thế này.

Achille khó chịu cực kỳ, vốn dĩ gã cố ý dẫn lính Pháp vào thôn trước để “chấm mút” nhưng ai ngờ đến một hạt gạo cũng chẳng có, lại còn tử thương gần chục người.

Gia súc, gia cầm toàn bộ mất sạch, chỉ còn lại đất, ngói và gạch men, khiến người Pháp không thể bổ sung lương thực.

Trên núi thì có dân quân du kích phá rối, ăn không ngon, ngủ chẳng yên.

Đây là tình thế cực kỳ xấu mà Achille chưa từng phải đối mặt bao giờ, gã ta tình nguyện đối mặt với mưa bom bão đạo cũng không muốn bị động thế này.

Trưa hôm đó, q·uân đ·ội tây dương đành phải sử dụng đồ hộp được mang theo trong lô vật tư để lót dạ.

Nhưng hiển nhiên không nên trông chờ hương vị thơm ngon hay bổ béo gì ở các loại thực phẩm đồ hộp thời đại này.

Hoặc là những miếng bánh quy khô cứng, hoặc là dăm bông, xúc xích chứa hàng tấn c·hất b·ảo q·uản, mặn đến mức có thể nhìn thấy giấy báo suy thận, cao huyết áp đang vẫy gọi đằng trước.

Gà hầm, thịt bò thì chảy nhớt, bốc mùi thum thủm như “ngọc lan chi vị” khiến binh lính trước khi ăn phải dò xét kỹ địa hình để tranh c·ướp vị trí WC.

Người phương tây ở thời đại này đã sử dụng đồ hộp nhằm giảm bớt áp lực hậu cần của q·uân đ·ội.



Nhưng đồ hộp không phải loại tiện lợi, ngon miệng như thời hiện đại mà chỉ kiểu dạng thực phẩm đỡ đói, ăn vào không c·hết là được.

Đau bụng, “bắn pháo hoa” t·iêu c·hảy, kiết lị là chuyện thường xảy ra.

Hộp bảo quản cũng khó mở, binh lính phải dùng lưỡi lê, dao, kiếm chỉ để mở hộp.

Đó là còn chưa kể tới mẫu quốc nước Pháp cách nơi này quá xa, áp lực hậu cần cực kỳ lớn.

Nếu không thể kiếm được nguồn thực phẩm bổ sung thì sớm hay muộn số đồ hộp này cũng phải cạn kiệt.

Achille phì phèo thuốc lá sau bữa ăn, giảm bớt áp lực lên cái bụng đói và bổ sung dưỡng chất.

Đúng vậy, bạn không nghe nhầm, người tây dương thời kỳ này tin rằng thuốc lá có khả năng chữa bệnh, bổ sung dưỡng chất.

Nguyên nhân thì rất dễ hiểu, tư bản buôn thuốc lá vì lãi kếch sù đã mua chuộc chính khách, bác sĩ, truyền thông tẩy não người dân rằng h·út t·huốc lá có lợi cho sức khỏe.

Tư bản không những ác với thuộc địa, ngay cả mẫu quốc trong mắt họ cũng chỉ là nơi vơ vét tài sản.

Một lát sau, chỉ huy của người Tây Ban Nha, Anh Quốc vào theo lời mời:

- Đô đốc Achille, ngài cho gọi chúng tôi à?

- Đúng vậy!

- Chúng ta không thể ngồi yên ở đây được.

- Những thứ ăn được trong thôn đều đã được di chuyển đi hết.

- Săn thú trên rừng quá nguy hiểm vì kẻ địch ẩn núp.

- Nếu cứ tiếp tục dây dưa, chúng ta sẽ bị cạn kiệt lương thực, đạn dược.

- Chúng ta phải t·ấn c·ông vào sâu trong đất liền, đánh c·ướp lương thực và tiền bạc.

Achille không phải một tên đần độn ngu si giống tướng lĩnh Đại Thanh, Đại Nam, gã ta biết yếu tố quan trọng bậc nhất trong c·hiến t·ranh hiện đại là hậu cần.

Hiện tại Đại Việt vẫn còn giữ hạm đội tại Hải Phòng, Cam Ranh, Đà Nẵng, Sài Gòn.

Chưa nói đến việc bản thổ Pháp có muốn tiếp tục bơm tiền cho họ hay không, cho dù có bơm thì làm sao để qua được hải quân Đại Việt cũng là một câu hỏi khó.

Đây chính là lý do Trần Tí quyết giữ lại hải quân trong bến cảng, lực lượng hải quân Đại Việt có thể làm v·ũ k·hí uy h·iếp tuyến hậu cận đường biển của người Tây Dương.

Mỗi lần vận chuyển vật tư, người tây dương phải cử theo hạm đội hộ tống hoặc chấp nhận rủi ro bị Đại Việt đánh chặn.

Bất kể lựa chọn nào đều không phải là phương án tốt, binh lính đổ bộ không thể chiến đấu với cái bụng đói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.