Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 191: Trận Mỹ An (5)



Chương 191: Trận Mỹ An (5)

Từ trên xe ngựa, từng khẩu súng máy tự động được đưa xuống chiến hào trong ánh mắt trầm trồ, xuýt xoa của mọi người.

Achille đã đúng một nửa, súng kéo chốt khóa nòng không phải là loại v·ũ k·hí hạng nhẹ tối tân nhất của Đại Việt.

Khẩu súng tối tân của bộ binh Đại Việt là súng máy tự động có tên ĐV1, được phát minh bởi Hồ Thanh Trừng và Trần Đại Nghĩa.

Viện khoa học quân sự vừa cho ra lò khẩu ĐV1 sử dụng dây đạn tổng hai trăm viên, có chạc chữ V, xả đạn liên tục mệt nghỉ.

Vốn dĩ nó chỉ là loại v·ũ k·hí đang được đưa đi thử nghiệm lần cuối khắp các vùng trên tổ quốc trước khi sản xuất hàng loạt nhưng vừa hay gặp chiến sự tại thôn Mỹ An liền được điều qua.

[Dây đạn không phải hộp đạn khóa kín thường thấy mà là kiểu các viên đạn đươc đặt lộ ra ngoài không khí, sắp xếp ngay ngắn thành một dải đạn dài, xuất hiện trong một số bộ phim với nhân vật hầm hố, lấy dây đạn quấn quanh người.]

Trong lịch sử, quá trình phát triển súng còn có một bước đệm ở giữa là súng máy bán tự động đang được thực hiện ở châu âu nhưng Trần Tí nhận thấy không cần thiết nên làm bước nhảy vọt lên thẳng súng máy tự động để bổ sung hỏa lực cực mạnh trên chiến trường với xạ tốc hàng trăm viên đạn mỗi phút.

Súng bán tự động và súng nạp đạn từng viên được viện hoa học chuyển sang nghiên cứu theo hướng phục vụ cho lính bắn tỉa vì thông thường sẽ có uy lực và tầm bắn xa hơn so với súng tự động.

[Đối với người không rành quân sự thì cứ hiểu đơn giản:

Súng trường thủ công là bắn một viên xong thì tay súng phải có động tác nạp đạn.

Súng bán tự động là bắn từng viên một nhưng không cần có động tác nạp đạn.

Súng máy tự động là dùng tay giữ nguyên cò súng thì đạn sẽ bay ra liên tục, không cần nhấn nhiều lần.]

Khi nhìn thấy cỗ máy hỏa lực ĐV1 đen ngòm, lạnh lùng mang theo sức hấp dẫn kỳ bí cứ như bá đạo tổng tài, những người bộ đội sáng rực cả mắt lên như đèn pha, tranh nhau muốn sờ mó một tí nhưng bị sĩ quan cấp trên quát:

- Tránh ra!

- Sờ vào mòn súng đấy!

- Mấy thằng ranh con này, định làm loạn đấy à!

Các cô nữ binh thì đứng từ xa chỉ chỏ, không hiểu vì sao mấy thằng ngốc này lại mê mẩn món đồ lạnh tanh, nhạt nhẽo như thế.

Nhưng chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu cảm giác kích thích khi được chạm tay vào “cô nàng hot girl” nặng chưa tới chục ký lô này.

Chỉ cần đứng sau khẩu ĐV1 thì hầu hết căn bệnh liên quan đến hội chứng “sợ hãi vì hỏa lực không đủ” đều được chữa trị tận gốc.

Nếu vẫn còn sợ hãi, vậy thì thêm vài khẩu nữa, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.



Các tay súng thiện xạ được giao trọng trách sử dụng khẩu súng máy liền giữ chặt bên người, mắt lăm lăm đề phòng đám sói đói xung quanh măm me chấm mút “tình nhân” xinh đẹp mà kiêu kỳ trên tay.

Đúng lúc này, ở phía đối diện chiến hào, cách xa vài cây số, bóng người thấp thoáng xuất hiện với những tiếng hô:

- Một hai!

- Một hai!

Lực lượng tổng cộng gần bốn ngàn lính của người phương tây chạy chậm đều nhịp thành từng hàng từ xa tới trên cuộc hành quân vào sâu trong đất liền.

Tất cả đều cuốc bộ, mang giày, đeo súng sau lưng.

Achille dù có làm chỉ huy cũng đi bộ giống họ.

Không phải ông ta muốn đối xử bình đẳng quan binh như nhau mà thực sự là ông ta không kiếm nổi bất kỳ công cụ đi lại nào ở thôn Mỹ An.

Tàu vận tải thì càng không có thừa chỗ cho ngựa.

- Mẹ kiếp, đi đánh trận mà khổ như cờ hó, lần sau thà kiếm chỗ nào có bò để cưỡi còn hơn đi bộ.

Gã thở hổn hển chảy dãi như chó dại, cổ họng khát khô vì chẳng có lấy một giọt nước.

Cư dân thôn Mỹ An quá ác, đập vỡ hầu hết chum nước, đến nỗi bây giờ giặc Pháp phải nhịn khát để tiết kiệm nước ngọt.

Thôn Mỹ An ở gần biển, nguồn nước lộ thiên hầu hết bị nhiễm mặn, quân pháp lại từ biển tới, nguồn dự trữ nước ngọt luôn trong tình trạng khan hiếm.

Còn uống nước biển giải khát thì cứ chờ thận đình công rồi kéo nhau c·hết chung.

Dù gian khổ là thế, bản năng tướng c·ướp c·ủa Achille vẫn giúp gã ta đủ tỉnh táo để ra lệnh cho binh sĩ dừng lại ngay trước đoạn đường vào thôn Bình An.

Ông ta tự biết rằng khu vực này dễ xuất hiện chặn đánh nhất.

Thôn Mỹ An giống như một khu biệt lập lênh đênh ngoài biển và bắt buộc phải đi qua đoạn đường nhỏ hẹp để xâm nhập vào nơi đông dân c·ướp b·óc.

Một bên là bờ biển, một bên là đồi núi, đoạn đường pía trước dễ dàng trở thành trận địa phòng thủ tạm thời mà buộc lòng lính Pháp phải vượt qua.

Chỉ cần vào được địa phận thôn Bình An thì giặc tây dương sẽ có rất nhiều con đường để tiến quân c·ướp b·óc lung tung.

Còn vì sao Achille có tin tức kỹ càng về địa hình như vậy thì nên hỏi các thương nhân, mục sư và giáo dân.



Tất nhiên, cũng có con đường nhỏ khác trên núi nhưng trông chờ việc người tây dương sử dụng được một con đường núi hiểm trở, ẩm ướt thuộc rừng mưa nhiệt đới thì quỳ xuống cầu nguyện jesus tới có vẻ khả thi hơn.

Tìm một vị trí cao điểm, Achille cầm ống nhòm lên quan sát thì thấy phía đối diện xuất hiện rất nhiều binh sĩ dưới chiến hào với súng chi chít.

Bởi vì không phải ở trên mặt đất nên Achille không thể phán đoán chính xác số lượng binh lính Đại Việt nhưng nhìn sơ bộ cũng trên cả ngàn người.

Hầu hết đều sở hữu hỏa khí, thậm chí ở phía xa, Achille còn loáng thoáng thấy những khẩu pháo đường kính lớn.

- Mẹ kiếp!

- Đội quân khổng lồ này từ đâu ra!

Achille vừa giận vừa sợ.

Một đội quân sử dụng hỏa khí lên tới hàng ngàn người đã là cực kỳ khổng lồ so với dân số, diện tích khiêm tốn của châu âu.

Quan trọng nhất là khả năng tập trung nhanh chóng của người Việt, người Pháp không thể tưởng tượng được vì sao Đại Việt lại có thể tập huy động một lượng lớn quân trong thời gian ngắn ngủi như vậy ở một vị trí hẻo lánh.

Họ không hiểu rằng Đại Việt là một quốc gia gặp nhiều uy h·iếp trên lục địa vì những kẻ địch tham lam, hùng mạnh bủa vây xung quanh.

Đặc biệt là anh bạn phương bắc.

Tổng lực lượng q·uân đ·ội thường trực lên tới mười vạn người, dân quân, quân dự bị tổng cộng thêm hai mươi vạn người nữa.

Hệ thống điện tín liên lạc nhanh chóng, tàu lửa kết nối thì khả năng tập hợp vài ngàn quân trong thời gian ngắn không phải là chuyện quá khó.

Đây là kết quả tất yếu do vị trí địa lý khiến Đại Việt buộc phải đầu tư nghiêng về phía lục quân thay vì tập trung cho hải quân.

Bây giờ, trước mặt Achille có hai lựa chọn.

Một là quay đầu, chấp nhận rút lui như một con gà công nghiệp, chạy tới bến cảng Phi – Líp – Pin hoặc về lại Dưa Lạc, đè đầu mọi thổ dân trút giận.

Hai là tiếp tục t·ấn c·ông Đại Việt để chứng minh sức mạnh gà trống Gô Loa.

Mặc dù đường nào cũng là con gà nhưng Achille không nghĩ thế.

Với tư tưởng da trắng thượng đẳng ăn sâu vào trong từng mạch máu não, Achille không chấp nhận được việc bản thân bị dân bản xứ Đại Việt đánh chạy tè ra quần.

Hắn ta mở bản đồ mà những mục sư bí mật giao cho mình, bên trên miêu tả tương đối chi tiết về địa hình, địa lợi, cung cấp một số kế hoạch chiến đấu khả thi trong đầu gã.



Sau khi cẩn thận quan sát, Achille đưa ra quyết định:

- Tất cả chuẩn bị!

- Tập trung hàng ngũ, bố trí lực lượng!

- Pháo binh bố trí đằng sau!

- Bộ binh đẩy đá, cây gỗ làm công sự tạm thời.

- Lính liên lạc gọi cho hạm đội, yêu cầu hỏa lưc chi viện.

Trong thời gian ngắn, Achille đã đưa ra một loạt những chỉ thị cho cấp dưới

Binh lính tây dương nhanh chóng tản ra lăn đá, khúc cây từ xung quanh về để lập rào chắn.

Từng hòn tảng đá to tròn, khúc cây bỏ không ven đường, tất cả đều có thể trở thành công cụ.

Sau một thời gian ngắn, người Pháp cũng đã lập ra được phòng tuyến sơ bộ.

Pháo được nhiều người hô hào cùng nhau đẩy tới.

Một người đẩy đằng sau, hai người hai bên hỗ trợ lăn bánh.

Bởi vì viễn chinh, người Pháp chỉ có thể bố trí loại pháo nhỏ có bánh xe với kết cấu tinh gọn, dễ di chuyển.

Khuyết điểm thì rất rõ ràng, hỏa lực yếu kém.

Trái ngược với tây dương, Đại Việt lại có thể vận dụng voi, ngựa thực hiện kéo pháo cỡ lớn ra chiến trường.

Sau một tiếng đồng hồ chuẩn bị, hai bên đều đã bố trí hoàn tất.

Đại Việt tổng cộng tập hợp được ba ngàn lính bộ binh s·ử d·ụng s·úng trường kéo chốt khóa nòng và 50 khẩu pháo cỡ nòng 105 mm, 50 khẩu pháo nhỏ cỡ nòng 45mm, bốn khẩu súng máy tự động ĐV1.

Bên phía quân Pháp, tập hợp toàn bộ lực lượng ba ngàn tám trăm lính, sử dụng hỗn hợp súng nòng trơn cùi bắp và nòng rãnh xoắn loại cũ kỹ, lạc hậu.

Pháo của người Pháp sử dụng chỉ là loại nhỏ, cỡ nòng phổ biến dưới 70mm, tổng cộng 50 khẩu.

Có thể nói, đây là một cuộc chiến không cân sức của người Pháp về mọi mặt, phía Đại Việt áp đảo hoàn toàn từ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, v·ũ k·hí, công nghệ, hậu cần, hỏa lực.

Nhưng Achille không hề biết điều đó, vẫn tin tưởng vào sức mạnh của chủng tộc da trắng “thượng đẳng”.

Đại chiến chuẩn bị nổ ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.