Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 176: Lê Thị Hân chạy trốn



Chương 176: Lê Thị Hân chạy trốn

Theo lời Bùi Thị Xuân, bầu trời bỗng có một luồng sáng xanh thẳm chiếu xuống, từ trong cõi hư vô xuất hiện một đạo xiềng xích vô hình trói buộc Nguyễn Vương và tất cả những gì của ông ta.

Đây chính là trời phạt dành cho những kẻ cùng hung cực ác, bất nhân bất nghĩa, đi ngược lại lẽ trời, sớm muộn cũng phải táng gia bại sản, diệt quốc vong nô.

Nghiệp báo không ai có thể trốn tránh được, đây là thiết luật ở thế giới này.

Hơn nữa thiết luật này không phải do tiên thần gì tạo ra mà là quy tắc vận hành của thế giới, không ai có thể can thiệp.

Nhưng lúc này vẫn không ai biết điều đó, theo lệnh của Nguyễn Vương, binh lính liên tục để voi giẫm hành hình.

Những đứa trẻ dần hóa thành vũng máu trong tiếng kêu gào thảm thiết.

Bùi Thị Xuân tiếp đến được đưa lên, nhìn vào vũng máu dưới thân là móng voi nhuốm máu tanh tưởi, tâm hồn bà không có một chút sợ hãi, chỉ có thương xót cho những oan hồn vô tội c·hết dưới tay Nguyễn Vương.

[Riêng Bùi Thị Xuân, thực tế trong lịch sử, Nguyễn Vương cho lột t·rần t·ruồng nhốt vào cũi, bắt đi diễu hành quanh quê nhà, t·ra t·ấn đủ kiểu cho thỏa lòng biến thái rồi mới để voi giẫm, ngựa xéo.

Nhưng mình thấy tình tiết này phản nhân loại quá nên cắt bớt.]

Còn Quang Toản và tướng lĩnh bị hành hình ngũ mã phanh thây, lăng trì tùng xẻo.

Vô số người dân b·ị c·hém oan, bất kể nam, nữ, già, trẻ.

Nguyễn Vương cao giọng tuyên bố:

- Đại trượng phu không được lòng dạ đàn bà, nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc.

- Con đĩ ngu đần kia đã phạm sai lầm để ta có cơ nghiệp ngày nay, ta sao có thể học theo?

Trên thực tế, Nguyễn Vương nói vậy chỉ để che dấu mục đích thực sự là muốn chế tạo ra oan hồn thôi.

Lưu Chí Tân để lại cho Nguyễn Vương rất nhiều tà thuật Đại Hạ, trong đó có oán hồn trấn long đại trận.

Trận pháp này cần g·iết c·hết hàng vạn người bị oan, tạo thành một khu vực oán khí chồng chất, sau đó dùng tà thuật nô dịch những oan hồn này để trấn áp Long Mạch.

Nguyên nhân Nguyễn Vương làm điều này vì đầu óc gã ta đã bị Cẩu Đản xâm chiếm,

Cẩu Đản là một nhân vật tà ác k·hông r·õ n·guồn g·ốc, có mối thù không đội trời chung với người Việt nên đã đem việc biến tộc Việt đời đời kiếp kiếp làm nô lệ cho ngoại bang là nhiệm vụ của Nguyễn Vương.

Vừa hay, vương triều Trường Sơn phần lớn cũng là người gốc Việt, thuộc diện trả thù nên gã ta muốn dùng oan hồn của các tướng sĩ Trường Sơn ngăn cản long mạch hồi phục, biến người dân nơi đây thành nô lệ cho ngoại bang đời đời kiếp kiếp.



Tất nhiên, những người khác đều không hề hay biết âm mưu tàn độc này.

Chứng kiến hết những cảnh vừa diễn ra, quan chép sử loay hoay không biết đặt bút thế nào, cuối cùng dưới áp lực của những thanh đao trên cổ, họ buộc phải viết những câu trái lương tâm.

- Nguyễn Vương là hào kiệt, đại trượng phu, tâm địa rắn rỏi, kiên quyết nhổ cỏ tận gốc.

- Hành động này là để trả thù triều Trường Sơn từng gây ra nhiều tội ác mộ tổ tiên.

- Bùi Thị xuân vì ngày xưa khinh thường Nguyễn Vương, nay mới phải trả giá.

Những đoạn sử này cố gắng lấp liếm, che giấu chân tướng sự thực vì hiển nhiên nếu không nói láo thì sẽ lộ bộ mặt độc ác, tàn bạo của Nguyễn Vương.

Mà Nguyễn Vương luôn luôn thực thi chính sách xuyên tạc lịch sử để bào chữa cho bản thân nên những sử quan nào dám ghi đúng sự thật thì bị tru di cửu tộc hết.

Trong suốt toàn bộ sự kiện, chỉ có Nguyễn Thị Huyền, cựu thần nhà Lê cùng một bộ phận sớm làm nội gian cho Nguyễn Vương mới thoát khỏi thanh trừng.

Riêng Lê Thị Bình còn được gả cho Nguyễn Vương làm phi tần.

“Con vua lại lấy hai chồng làm vua”.

Nhưng cũng chỉ tạm thời, Nguyễn Vương không phải loại người đủ bao dung để chứa chấp họ.

Trong lúc không ai chú ý đến, một nhân vật bị ghẻ lạnh là Lê Thị Hân đã lén lút ôm hai đứa con bỏ trốn.

Biên giới Đại Việt và Trường Sơn.

Một cỗ xe ngựa dưới sự bảo vệ của một vài tráng sĩ đang chạy băng băng theo một lối tắt tới cửa khẩu Nậm Cắn.

Ở bên trong xe ngựa là một người phụ nữ và hai đứa bé, một trai một gái trong trang phục bình dân ôm chặt vào nhau lẩm bẩm:

- Cố lến, ráng lên, sắp tới rồi!

Họ chính là Lê Thị Hân và công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo, hoàng tử Nguyễn Quang Đức của vương triều Trường Sơn.

Sau khi nhận ra bộ mặt thật của những cựu thần nhà Lê, Lê Thị Hân biết chắc vương triều Trường Sơn sẽ sụp đổ.

Là người đầu ấp tay gối bên Quang Trung, Lê Thị Hân biết rõ vương triều Trường Sơn gặp nhiều khó khăn tới mức nào nên đã bí mật chuyển gần ba mươi triệu lượng bạc mà Quang Trung mang về ra ngoài giấu vào chỗ bí mật.



Sau đó nhân lúc hỗn loạn, dựa vào thân tín còn sót lại của Quang Trung để bỏ trốn tới Đại Việt.

Xung quanh Trường sơn chỉ có Đại Việt là nơi an toàn đối với mẹ con cô.

Nhưng không dễ để đến được đích như vậy.

Xe ngựa đột ngột dừng lại.

Trái tim của Lê Thị Hân đập bình bịch.

Cô đã không còn là đứa bé ngây thơ ngày nào, nghĩ mọi chuyện đối với thái hậu vong quốc như mình sẽ đơn giản.

Quả nhiên, ở phía đối diện xuất hiện giọng nói quen thuộc của một cựu thần nhà Lê:

- Thái hậu, người định bỏ đi đâu vậy, sao lại rời đi chúng thần.

Lê Thị Hân hít sâu một hơi, chậm rãi bước ra ngoài.

Đối phương có một đội kỵ binh mặc giáp tổng khoảng hai mươi người, dẫn đầu là trung niên bụng béo.

- Lê Tài, ngươi thực sự muốn phản bội làm tay sai Nguyễn Vương sao?

- Thái hậu, cớ sao người lại nói vậy?

- Trường sơn là loạn thần tặc tử, chỉ có Nguyễn Vương mới đại diện chính thống được Đại Thanh thừa nhận.

- Hừ, đồ chó săn, cõng rắn cắn gà nhà.

Lê Thị Hân tức giận mắng rồi cũng đành thở dài chấp nhận số phận.

Mặc dù những tráng sĩ xung quanh cô rất trung thành nhưng chỉ có năm người, sao có thể đối đầu với chiến binh của đối phương.

Đang lúc cô định đầu hàng thì một lá cờ hình búa liềm xuất hiện trước mắt.

Lê Thị Hân cười, Lê Tài khóc…

Vài hôm, Lê Thị Hân được binh sĩ Đại Việt hộ tống về Định Long.

Lê Tài cũng được đi nhờ miễn phí nhưng mà là bằng xe tù.

Trên đường đi, Lê Thị Hân đã nghĩ tới rất nhiều cảnh gặp mặt.



Ví dụ như Đại Việt sẽ vì danh dự mà cử vài quan viên tiếp đón rồi cho phép cô tị nạn.

Cũng có thể là bỏ mực coi như không biết.

Hoặc thậm chí là bắt lại nộp cho kẻ thù đổi lấy tiền thưởng.

Nhưng cô không ngờ chờ đợi mình là một buổi tiếp đón long trọng.

Đập vào mắt là hai hàng binh sĩ mặc lễ phục xinh đẹp, cầm súng đứng nghiêm trả dài hàng trăm mét.

Ở phía xa có đội pháo binh hướng lên trời bắn chúc mừng.

Đối diện là hoàng đế Đại Việt đích thân tiếp đón cùng văn võ bá quan cực kỳ long trọng.

Lê Thị Hân dắt theo hai đứa nhỏ, bước đi trên nền thảm đỏ mà trong lòng có cảm giác như mơ.

Cô hiểu rất rõ thân phận của mình bây giờ cực kỳ hèn kém, thái hậu mất nước chẳng khác gì con ghẻ ăn bám.

Như Nguyễn Vương sang Thiên Long Quốc đều phải quỳ mọp xuống đất, hôn chân kẻ khác để cầu xin hỗ trợ.

Nhưng Đại Việt hoàn toàn khác, quốc gia này cho cô một cảm giác ấm áp chưa từng có ở thế giới lạnh lẽo này.

- Chị dâu, chị có biết không, em đã rất lo lắng cho chị khi nghe tin vương triều Trường Sơn bị sụp đổ.

- Nhìn thấy chị và hai cháu còn ổn thế này thật là may mắn.

Trước đó quan hệ giữa Trần tí và vua Quang Trung rất tốt, xưng anh em với nhau nên gọi là chị dâu không hề quá lời.

Trần Tí tiến tới, ân cần hỏi han làm Lê Thị Hân vui như muốn khóc, mẹ của cô ra sức hãm hại, lừa gạt nhưng một người xa lạ lại có thể quan tâm thật lòng.

- Cảm ơn bệ hạ!

- Đúng rồi, hiện tại Đại Việt đang chỉnh sửa lại cải cách văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc.

- Theo đó, việc xưng hô giữa mọi người với nhau sẽ theo riêng của tộc Việt chúng ta chứ không phải học Thiên Long Nhân nữa.

- Chị không cần phải gọi là bệ hạ.

Đây là một điểm quan trọng trong kế hoạch năm năm của Trần Tí.

Nhân lúc Thiên Long Quốc và Đại Thanh bận rộn đánh nhau toác đầu chảy máu, anh cần phải giảm bớt sức ảnh hưởng từ phương bắc, thành lập và sử dụng rộng rãi chữ nôm riêng của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.