Chương 175: Cực hình voi giẫm và nữ tướng trung liệt
Charl·es không thể phản bác được những điều Achille nói.
Làm gì có chuyện Đại Việt cho phép họ buôn t·huốc p·hiện.
Nhưng bản thân Charl·es vẫn còn giữ lý trí, lắc đầu từ chối:
- Không được, việc này quá mạo hiểm, q·uân đ·ội hoàng gia Tây Ban Nha sẽ không tham dự vào những việc dơ bẩn thế này.
Nói xong, Charl·es rời đi, để lại một một mình Achille phỉ nhổ:
- Tao khinh!
- Còn ra vẻ làm người tốt nữa!
- Chúng mày chiếm được Phi – Líp – Pin rồi nên tưởng mình ngon chứ gì.
- Chờ rồi xem, bên Châu Mỹ đang có Hoa Kỳ âm mưu đánh chiếm, chờ tới khi tụi mày mất hết thuộc địa rồi cũng thành gà công nghiệp mà thôi.
Achille tuy tư tưởng hơi cực đoan nhưng bù lại có tầm mắt chính trị rất chính xác.
Chủ nghĩa đế quốc phụ thuộc hoàn toàn vào việc hút máu từ hệ thống thuộc địa để giàu sang, chỉ cần đánh mất thuộc địa là sẽ suy yếu nhanh chóng.
Đó cũng là lý do vì sao trong lịch sử, kể từ khi Mỹ độc lập, Tây Ban Nha bắt đầu suy yếu, nguyên nhân bởi thuộc địa Tây Ban Nha tập trung ở Châu Mỹ mất sạch, trong khi Pháp, Anh có nguồn thuộc địa dồi dào tại châu á, châu phi.
- Mẹ kiếp, thiếu đi tụi bò tót này, mình chỉ có chưa tới một ngàn lính, khó mà đánh chiếm được lãnh thổ.
- C·ướp một nhát rồi chạy cũng được nhưng cảm thấy tiếc tiếc.
- Hay chờ một lát tìm kiếm đồng minh mới.
Achille ban đầu tính đưa quân đánh chiếm Sài Gòn.
Nhưng nghĩ lại lượng quân quá ít khó mà làm được.
Vô tình gần đây nghe nói Anh Quốc đang muốn tổ chức liên mình để c·ướp b·óc của đám dân bản xứ thoải mái.
- Thôi chờ thêm ít thời gian nữa vậy!
Cuối cùng, kế hoạch t·ấn c·ông Đại Việt tạm gác lại vì nước Pháp chưa đủ lực lượng.
Cho tới khi thời cơ tới, bọn họ đều là những thương nhân “tuân thủ luật pháp”.
Còn tuân thủ luật pháp của nước nào thì tùy tình hình.
Phú Xuân.
Gần đây, một sự kiện chấn động đã xảy ra, vua triều Trường Sơn là Quang Toản và hai vị tướng lĩnh Bùi Thị Xuân, Trần Quang Diệu đều b·ị b·ắt trên đường hành quân.
Các cựu thần nhà Lê bí mật cấu kết, bán đứng Quang Toản để lấy lòng Nguyễn Vương.
Và hôm nay chính là ngày hành hình.
Buổi lễ trọng đại này có sự chứng kiến của quốc sư Bá Đa Lộc người Pháp, đại thần Hòa Thân đến từ Đại Thanh và vô số tiểu quốc khác.
Sau khi Hoàng Thái Cực đăng cơ làm vua, Trương Mỹ Lan cũng ngay lập tức đổi phe, công khai thần phục Mãn Thanh.
Và Nguyễn Vương cũng vậy, bây giờ ông ta dựa vào sự ủng hộ của Đại Thanh và người tây dương để lật đổ Trường Sơn.
Vậy nên dù làm hoàng đế, Nguyễn Vương vẫn phải khúm núm, nịnh nọt Bá Đa Lộc cùng Hòa Thân.
- Hai vị đại nhân, các ngài thấy thế nào, tôi tiếp đón chu đáo chứ?
Hòa Thân lúc này đang được ba bốn cô gái phục vụ, đút đồ ăn bằng mồm, sung sướng gật gù:
- Tốt!
- Ta rất thích!
- Khi nào về sẽ xin bệ hạ sắc phong ngươi và vua Đại Nam.
Bá Đa Lộc không để ý lắm, chỉ nhắm mắt nói rõ:
- Ta thì sao cũng được!
- Nhưng nhớ kỹ hiệp ước giữa chúng ta, không được nuốt lời.
Nguyễn Vương đã hứa cắt nhường một phần tư lãnh thổ cho Pháp và Đại Thanh, đây chính là hiệp ước quan trọng mà Bá Đa Lộc nói đến.
Ngay lúc này, phạm nhân bắt đầu được đưa lên.
Không phải vua Quang Toản mà là nữ tướng Bùi Thị Xuân được xử lý đầu tiên.
Lúc này, Bùi Thị Xuân bị trói hai tay ra sau, tóc rối bời, khuôn mặt lấm lem máu, nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy sự kiên cường, bất khuất, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vương.
Nguyễn Vương thì cợt nhả, khinh thường:
- Thế nào, con ngu, đã hối hận vì khi xưa thả cho ta chạy chưa?
- Chỉ vì ta uy h·iếp tính mạng của một đám con nít ranh mà mềm lòng thả ta chạy, đúng là lòng dạ đàn bà.
- Gặp ta là g·iết sạch không tha, nhổ cỏ tận gốc.
Năm xưa, Nguyễn Vương lúc bỏ trốn từng b·ắt c·óc ba trăm trẻ em, dùng chúng làm con tin ép Bùi Thị Xuân phải thả mình đi, bây giờ cảm thấy đắc chí nên nhắc lại.
Bùi Thị Xuân đứng thẳng người, mờ môi tái nhợt gằn ra từng chữ:
- Đồ tiểu nhân hèn hạ, mạng của ngươi còn thua cả con rệp, đừng hòng so sánh với những đứa bé ngây thơ, vô tội.
- Nếu không phải vì chúa ta mất sớm, đâu đến phiên kẻ tiểu nhân như ngươi giương oai giễu võ.
Nguyễn Vương nghe vậy, giận tím mặt:
- Được, được!
- Còn mạnh miệng chứ gì!
- Người đâu, mang ra!
Theo lệnh của Nguyễn Vương, hàng trăm đứa trẻ vô tội gào khóc van xin được lôi ra chỗ hành hình, xếp thành hàng và đặt lên hòn đá voi giẫm.
Đây là một trong những loại cực hình tàn ác nhất trong lịch sử nhân loại từng phát minh ra, người bị hại sẽ bị đặt lên một tảng đá lớn, đao phủ sẽ điều khiển cho voi tiến tới dùng vòi hất lên trời, đập xuống đá và giẫm c·hết n·ạn n·hân, khiến thịt nát xương tan, đau đớn tột cùng.
Nói về độ dã man và hung tợn thì đến anh chàng họa sĩ nào đó muốn vẽ lại bản đồ thế giới bị cả thế giới chửi rủa thua xa đến hàng tỉ lần.
Hòa Thân, Bá Đa Lộc và vô số đại sứ từ nhiều quốc gia kinh ngạc mở mắt, họ từng nghe nói Nguyễn Vương tàn ác nhưng không ngờ lại vô nhân tính tới mức dùng cực hình này với trẻ em.
[Cực hình này là có thật nhé, đúng lịch sử, hiện tại vẫn còn lưu giữ lại những hòn đá hành hình, hòn đá chém (đặt n·ạn n·hân lên đó và chém) lưu giữ ở chùa Thập Tháp, hòn đá voi giẫm lưu giữ ở chùa Hồng Quang.
Tác đã tự mình tới xem và xác định có những hòn đá này.]
Mọi người xôn xao bàn tán, trầm trồ than thở vì không ngờ loại cực hình phản nhân loại này được tái hiện ở một quốc gia tưởng chừng văn minh.
Bá Đa Lộc vốn là người theo đạo, không đành lòng nên hỏi nhỏ:
- Ngươi làm vậy có ác quá không, sao không đưa đi chém cho rồi?
Ở ngay bên cạnh chỗ hành hình voi giẫm là Hòn Đá Chém, cũng là một tảng đá phẳng nhưng chỉ cần chém đầu một phát rồi c·hết chứ không dã man cực hình voi giẫm.
Chỉ cần Nguyễn Vương ra lệnh một tiếng là loại cực hình vô nhân đạo này bị dẹp ngay.
Nhưng Nguyễn Vương từ chối.
- Các vị đại nhân, đây chỉ là lũ man di gia súc mà thôi.
- Đã là gia súc thì cứ h·ành h·ạ thoải mái, không cần lo lắng.
Đối với Nguyễn Vương, tộc Việt hạ đẳng còn thua cả súc vật, heo chó, chỉ có ngoại bang thượng đẳng mới xứng đáng được coi là người.
Tư tưởng bán nước, vong nô thấm sâu vào từng tế bào não của tên vua tàn ác.
Nói xong, Nguyễn Vương đi tới bên cạnh nữ tướng Bùi Thị Xuân, chỉ vào đứa bé đang bị đặt trên hòn đá:
- Nhìn kỹ đi, thấy quen không?
Bùi Thì Xuân mở mắt ra, ruột bỗng thắt lại.
- Khà khà khà, là con gái của mày đấy, mới sáu tuổi thôi!
- Yên tâm, tao sẽ để mày thấy tận mắt con gái mày bị g·iết thế nào, kêu rên thảm thiết ra sao.
Nguyễn Vương lộ rõ vẻ hưng phấn trên mặt, con ác quỷ trong người gã ta trỗi dậy và trở nên hưng phấn.
Ông ta thèm khát máu tươi và và nghe những tiếng rên đau đớn, nó đẹp đẽ cứ như bản nhạc dương cầm của Chopin vậy.
Nhưng cái giá phải trả là sự than khóc của đứa trẻ:
- Mẹ ơi, cứu con với, mẹ ơi, cứu con với!
Tiếng gào khóc đến não ruột của bé gái vừa tròn sáu tuổi như con dam đâm tan nát cõi lòng của Bùi Thị Xuân.
Bà bị Nguyễn Vương bắt phải trợn mắt ra nhìn, từ trong hai tròng đen chảy ra huyết lệ chảy dài xuống má.
Bầu trời trở nên u ám, mây đen kéo đến, âm phong thổi vù vù bên tai lạnh cả người.
Nhưng Nguyễn Vương không hề e sợ chút, nào con mắt hau háu nhìn về phía đài hành hình với vẻ thèm khát.
Bùi Thị Xuân biết lúc này than khóc chẳng có tác dụng gì, lớn giọng hô lên:
- Con ta đừng khóc, cất tiếng nức nở chỉ có làm sài lang tiểu nhân thêm phần đắc chí.
- Con nhà tướng, thà chịu c·hết chứ không chịu nhục, trời xanh chứng giám sẽ có ngày mở mắt.