Mai Anh cực kỳ ngây thơ, không hiểu những chuyện đó ảnh hưởng gì nên chẳng để trong lòng, cho tới lúc bố mẹ b·ị b·ắt giam, tài sản b·ị c·ướp sạch thì mới hiểu hành động của bản thân gây hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.
Bố mẹ b·ị b·ắt, tài sản mất sạch, em trai b·ị đ·ánh nằm liệt giường, Mai Anh phải một mình bươn chải kiếm sống nhưng xã hội phong kiến không dễ làm giàu như trong tiểu thuyết hay kể.
Sau khi trải qua nhiều ngày ăn sương, uống gió, nằm đất, Mai Anh bắt đầu từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, hèn mọn làm một con đàn bà chanh chua nhằm nuôi sống bản thân và em trai.
Nhưng vẫn không thể thoát được bị chèn ép, ức h·iếp.
- Cửa hàng bên cạnh bán cơm, phở là của Hải Sẹo, giang hồ ở khu phố này.
- Gã thấy tôi bán được, chân yếu tay mềm nên kiếm cớ bắt nạt.
- Tôi còn phải trả tiền thuê, nuôi em trai ăn học, chữa bệnh nữa, sao số tôi khổ thế này.
Trần Tí nghe xong, hơi gật đầu nhưng không trả lời.
Rất rõ ràng, Mai Anh đang muốn Trần Tí ra tay giúp đỡ nên mới tâm sự nhiều như vậy.
Nhưng Trần Tí sẽ không đơn thuần tin lời nói một phía giống chủ nghĩa nữ quyền độc hại mà cần phải về điều tra trước đã.
Được xem nhiều thông tin ở thời hiện đại nên Trần Tí biết rõ phụ nữ một khi đã muốn lừa gạt thì có thể nói láo cả ngày không nháy mắt.
Thấy Trần Tí rời đi, đôi mắt của Mai Anh trở nên buồn bã hẳn đi.
Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy khinh thường những người phụ nữ hèn mọn, xin xỏ giúp đỡ của đàn ông.
Nhưng trải qua xã hội đ·ánh đ·ập, cô biết rất rõ phụ nữ muốn tự mình sống sót ở xã hội phong kiến này khó khăn cỡ nào.
Trên thực tế, câu chuyện mà cô kể tuy không phải giả dối nhưng có nhiều thông tin bị che lấp nhằm mục đích khiến bản thân trông thảm hơn, gây xúc động.
Mai Anh là một người xuyên việt từ thời hiện đại nước Việt tới đây.
Trải qua tiểu thuyết ngôn tình và truyền thông phương tây tẩy não, cô cảm thấy rằng cả thế giới phong kiến đều là đồ đần nên mới “trọng nam kinh nữ” chỉ cần bản thân hô lên một tiếng “vì nữ quyền” sẽ thành phụ nữ thời đại mới, giàu có, cao sang.
Cô hoàn toàn bỏ qua vấn đề là bản thân hoàn toàn không biết nguyên nhân cụ thể vì sao xã hội lại tồn tại “trọng nam khinh nữ” làm thế nào để vượt qua.
Hiển nhiên tiểu thuyết ngôn tình và nữ quyền độc hại không ngu mà giải thích phần đó.
Mai Anh không phải là không được đi học, bố mẹ đẻ vẫn cho cô đọc sách biết chữ nhưng ngăn cản việc tới học viện, bái sư vì những thứ đó là dành cho sĩ tử đi thi, tốn cực kỳ nhiều tiền.
Gia đình Mai Anh chỉ khá giả, không đủ sức lo lót cho cả hai chị em.
Bố mẹ Mai Anh muốn dùng số tiền đó để giúp em trai Nguyễn Tú Xương thi đậu tú tài, bảo vệ tài sản không bị người ngoài dòm ngó.
Như đã nói, ở thời phong kiến thì thi cử cần phải lo lót quan hệ rất nhiều, nếu không dù tài học bằng trời mà bị sĩ tộc liên hợp cản trở thì bài thi cũng như giấy chùi đít.
Nhưng Mai Anh không nghĩ nhiều như thế, dưới hệ tư tưởng lợi ích tối đa, nghĩa vụ tối thiểu, cô đã dùng dao kề cổ dọa t·ự t·ử, ép cha mẹ phải đáp ứng, chia tiền ra cho mình tới học viện dù chẳng để làm gì.
Ở trong mắt cô, em trai được đi học, đi thi, tại sao bản thân lại không được, làm vậy là trọng nam khinh nữ.
Hổ dữ không ăn thịt con, cuối cùng bố mẹ Mai Anh cũng phải đồng ý nhưng hậu quả là Tú Xương thi rớt, phải ôn thi chờ đợt sau.
Cô hoàn toàn không biết việc Tú Xương thi rớt để biết bao nhiêu kẻ lòng lang dạ sói rục rịch âm mưu chiếm đoạt tài sản.
Như thế cũng thôi đi, dù sao Mai Anh vẫn còn có hôn ước với gia đình quan lại.
Dân không đấu với quan, chỉ cần trong nhà Mai Anh vẫn có người thân làm quan thì đám côn đồ cắc ké không dám ho he.
Khổ nỗi Mai Anh còn bị tiểu thuyết ngôn tình tẩy não phụ nữ phải “trải nghiệm” nhiều lên, thoải mái đi chơi cùng người đàn ông khác.
Mặc dù Đại Việt không cấm phụ nữ ra ngoài đường giống Thiên Long Quốc nhưng nên nhớ đây vẫn là triều đại đặt lễ nghĩa lên đầu.
Việc một người phụ nữ có hôn ước như Mai Anh tối ngày chạy nhông nhông ngoài đường cùng những người đàn ông khác ôm ấp thắm thiết không khác gì cho chồng mình cắm sừng công khai cả.
Bất kể bố mẹ cô có khuyên ngăn cỡ nào thì cô cũng dùng bài:
- Các ngươi đang trọng nam khinh nữ!
- Phải tôn trọng tự do yêu đương, tự do hôn nhân, ta phải đi tìm mối tình oanh liệt của mình, tìm người chấp nhận cuộc sống riêng của ta.
- Tự do yêu đương, đả đảo phong kiến.
Rất hiển nhiên, kết quả là gia đình quan lại kia từ hôn Mai Anh, không một người bình thường nào chấp nhận con dâu tối ngày đi chơi cùng người đàn ông khác.
May mà gia đình đó hiền lành không truy cứu chứ như thường thì Mai Anh sẽ bị phạt rất nặng vì tội lăng loàn.
Thời điểm đó, Mai Anh hoàn toàn không quan tâm, cô cảm thấy mình tự do, tưởng tượng bản thân sẽ dùng kiến thức hiện đại buôn bán, làm giàu, không cần dựa vào đàn ông, ăn sung mặc sướng.
Dù sao tiểu thuyết nữ tần liền như vậy, về cổ đại sống sung sướng, an nhàn, bao nhiêu trai đẹp quây quần xung quanh, thay nhau quỳ liếm nữ chính, lẩm bẩm trong miệng “cô gái này thật thú vị.”
Nhưng hiện thực vả cho cô một cú tát thật đau.
Đầu tiên là cửa hàng bị niêm phong điều tra vì dính líu hàng b·uôn l·ậu.
Tiếp đó bố mẹ b·ị b·ắt giam vào ngục.
Dắt nhau đi tìm quan phủ k·iện c·áo thì như đá chìm đáy biển vì quả thật bố mẹ cô có nhập hàng b·uôn l·ậu từ Thiên Long Quốc vào thời điểm bị c·ấm v·ận.
Trên đường về, vì Mai Anh ăn mặc hở hang nên có người trêu ghẹo cô, hai bên xung đột, Tú Xương cứu chị gái bị côn đồ đánh nằm liệt giường.
Thấy nam đinh duy nhất còn lại bị phế, họ hàng ở đâu đột nhiên nhảy ra c·ướp sạch bằng lý do “bảo quản hộ” vì phụ nữ thời đại này không có quyền sở hữu tài sản.
Tới lúc này, Mai Anh mới luống cuống nhận ra bản thân không thể làm gì để ngăn cản người khác c·ướp đoạt tài sản của gia đình mình.
Và những anh chàng “cô gái này thật thú vị” chưa bao giờ xuất hiện cả, thực tế không có mấy thằng đần não tàn kiểu vậy.
- Hóa ra bố mẹ đầu tư tiền bạc cho Tú Xương là để em ấy lo lót quan hệ, bảo vệ gia nghiệp.
- Hóa ra bố mẹ tốn công tốn sức thông gia với nhà quan lại để đảm bảo có biến cố xảy ra thì mình có người bảo vệ.
- Hóa ra các tình tiết trong tiểu thuyết đều là lừa người, sẽ không có trai đẹp nào vì mình có tư tưởng khác người mà yêu thích.
Mai Anh bàng hoàng nhận ra những thứ mà cô cho là “trọng nam khinh nữ” kia đều là để bảo vệ bản thân cô cùng gia đình, hối hận đếm tím ruột nhưng đã muộn.
Báo cha, báo mẹ, báo em trai, thậm chí báo luôn bản thân.
Trần Tí lẳng lặng đọc thông tin báo cáo mà Mật Viện điều tra.
- Cô gái này ngốc thật, bộ chẳng lẽ phụ nữ thời phong kiến bị thiểu năng hay gì mà không biết đòi nữ quyền?
- Từ xưa tới nay, có biết bao nhiêu nữ hào kiệt muốn chứng minh năng lực của phái nữ.
- Vấn đề là đòi không được, khi nào xã hội chưa tiến hành hiện đại hóa, thoát khỏi sự phụ thuộc vào nông nghiệp truyền thống thì đàn ông vẫn là lực lượng lao động chủ chốt không thể thay thế.
Đối với hành vi của Mai Anh, Trần Tí không cảm thấy khó hiểu mà chỉ tội nghiệp ngực to không não.
Nhìn biểu hiện, Trần tí biết chắc đối phương là người xuyên việt hoặc tối thiểu là nhận được một ít ký ức từ hiện đại nhưng cô ta hoàn toàn không thèm dung nhập văn hóa nơi đây, tự tung tự tác muốn làm gì thì làm.