Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 165: Thanh trừng, thái úy từ quan



Chương 165: Thanh trừng, thái úy từ quan

Mờ sáng.

Ánh bình minh đã bắt đầu chiếu sáng đường phố, người dân chậm chạp bước ra đường chuẩn bị đi làm, ăn sáng.

Người nhóm bếp, người chẻ củi, người phe phẩy cánh quạt đi dạo, mỗi người một việc.

Toàn bộ thủ đô hầu như không có cảm giác thay đổi gì bởi chuyện đã xảy ra tối qua.

Mọi người ăn ý giả vờ như không biết gì cả, một vài người hóng hớt, to mồm còn chưa kịp nói ra ngô ra khoai liền nhanh chóng bị người thân bịt miệng lôi vào nhà căn dặn.

Cư dân kinh đô hiểu quá rõ đạo lý “có c·ái c·hết là bởi vì biết quá nhiều.”

Tại nơi mà ánh sáng không chiếu tới, liên tục có những đại thần quyền cao chức trọng bị ném vào ngục giam một cách thô bạo.

Trung Thư Tỉnh, Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, công chúa, quận chúa, thế tử, quốc công, thượng vị hầu, liệt hầu, vân vân được nhét đối xử không khác nào con chó.

Trước đó, họ đều là những người có thân phận cao quý không người có thể chạm tới nhưng hiện tại chỉ như đống bã mía bị nhét lộn xộn tại Thiên Lao tăm tối không có ánh mặt trời.

Trộn lẫn giữa làn không khí sặc mùi phân chuột là không khí ẩm mốc như muốn t·ra t·ấn lỗ mũi của bệnh nhân viêm xoang.

Đâu đó thoang thoảng mùi thum thủm của xác c·hết và trung tiện.

Mặt đất lạnh lẽo không có lấy một cái chiếu mỏng, chỉ được rải đôi ba cọng rơm cho có lệ.

Cậu ấm cô chiêu với da thịt mềm mịn căng mọng không thể chịu nổi nền nhà lạnh băng cứng rắn, run bần bật khóc thút thít.

Không phải không có người định gào khóc nhưng sau khi vài tiếng kêu thảm thiết vang lên vì gây ồn thì mấy kẻ ngốc đó đã yên lặng hơn nhiều.

Giữa không gian hỗn loạn như vậy, một người đàn ông bình tĩnh như Vương Ân trông rất đặc biệt.

Lúc này, Vương Ân đã mặc vào áo tù, ngồi dựa vào tường, nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ bão giông tiến đến.

Chợt có tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

Vương Ân từ từ mở mắt ra, giọng nói không có bao nhiêu cảm xúc:

- Ngươi cuối cùng cũng tới.

Ở phía đối diện, Trần Đức Độ thở dài:

- Dù sao cũng làm việc cùng nhau lâu như vậy, ta nghĩ mình nên gặp mặt ngươi lần cuối.

Vương Ân nở nụ cười mỉa mai:



- Bệ hạ vội vàng như vậy sao, một ngày cũng không chờ được.

Trần Đức Độ hơi cúi đầu, sau đó dùng giọng rất trầm thốt ra:

- Bệ hạ không vội!

- Người vội là ta!

- Chính ta muốn đưa tất cả các ngươi lên đường ngay hôm nay.

Bầu không khí trở nên im ắng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập bùm bụp trong lồng ngực của Vương Ân.

- Vì cái gì?

- Vì ổn định của vương triều.

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ nhưng đã quá đủ để Vương Ân hiểu rõ lý do.

Vương Ân và Trần Ngỗi đều là thủ lĩnh của những tập đoàn hùng mạnh.

Không bắt thì thôi, một khi đã bắt thì phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp tất cả, tránh sinh biến.

Trần Tí giao cho Trần Đức Độ làm phó là để ông ta đức ra tiêu diệt tất cả mọi mầm mống phản loạn.

Loạn thế dùng trọng điển, hôm nay nhân từ có thể đổi lấy ngày mai đổ máu, đây là bài học mà Trần Tí nhận được khi chỉnh đốn ở Sài Gòn.

- Trần Ngỗi có biết không

- Ta đi gặp Trần Ngỗi trước!

Vương Ân im lặng, ông ta hiểu tới lúc này đã không còn cơ hội nào nữa, sai một li đi một dặm.

Trần Đức Độ đột nhiên mở miệng:

- Ta có một vài vấn đề chưa rõ.

- Tại sao ngươi không bỏ chạy tới phương bắc, đầu hàng Thiên Long Quốc làm việt gian?

- Ngươi nghĩ ta là hạng người gì?

Vương Ân nghe nói lời này, gắt giọng ngắt lời, cảm giác như bản thân chịu sự sỉ nhục cực lớn.



- Ta tuy không phải đại anh hùng gì nhưng cũng biết rõ thế nào là trung, nghĩa, hiếu, lễ!

- Ta không hài lòng với chính sách của bệ hạ khi để quý tộc bình đẳng với tiện dân, hủy bỏ chế độ nô lệ nên mới phản đối.

- Việc ta phản đối bệ hạ không có nghĩa là ta sẽ đồng ý cho ngoại bang giày xéo Đại Việt.

- Thằng ngu Trần Hữu Lượng chỉ là con tốt thí, một khi hắn thành công thì cũng sẽ bị người của ta g·iết c·hết.

Trần Đức Độ nhìn một lát, mở miệng nói ra bốn chữ khiến Vương Ân sững sờ:

- Trần Ngỗi phản quốc.

Vương Ân bỗng giống quả bóng bị xì hơi, mệt mỏi ngã ngửa ra sau, lẩm bẩm như kẻ mất hồn:

- Làm sao lại thế, chẳng lẽ ta sai rồi sao?

Trên thực tế, Vương Ân chỉ muốn chống lại chính sách giải phóng gia nô, tá điền mà Trần Tí thực hiện ở miền nam.

Quyền lực của quý tộc, địa chủ đều đến từ đặc quyền nên họ khó lòng mà từ bỏ được.

Nhưng không có nghĩa là họ muốn phản bội quê hương, đây có thể xem như là một giai cấp rất mâu thuẫn.

Họ yêu nước, nhưng không nhiều, họ tư lợi, nhưng ghét ngoại bang.

Trần Đức Độ tiếp tục nói:

- Trần Ngỗi muốn bỏ chạy.

- Nhưng vì ngươi án binh bất động, Thiên Long Quốc bại trận toàn tuyến, đang tháo chạy, bản thân Trần Ngỗi chỉ là quan văn, không sở hữu binh quyền nên chỉ có thể khoanh tay chờ c·hết.

Mờ sáng đã có tin tức cấp báo truyền về, Mông Cổ và Thiên Long Quốc toàn diện rút lui, tháo chạy khỏi lãnh thổ Đại Việt, tạo thành một khoảng trống lãnh thổ khá lớn tạm rơi vào tình trạng hỗn loạn, mất kiểm soát.

Thời phong kiến, việc đi chuyển qua khu vực chiến loạn có thể nói là cửu tử nhất sinh, Trần Ngỗi tuy có rất nhiều quyền lực nhưng lại không sở hữu tư binh nên tự mình chạy lên phương bắc chẳng khác nào t·ự s·át.

- Nếu lúc đó ngươi bỏ chạy thì chưa chắc đã b·ị b·ắt, nhưng cũng chỉ có thể đi theo Thiên Long Quốc làm Việt gian bán nước.

- Ngươi có hối hận không?

Vương Ân ngẩng đầu:

- Chạy?

- Chạy đi đâu?

- Chẳng lẽ ngươi không thấy rồng thần trên hoàng cung chiếu sáng cả bầu trời sao?



- Đây là thiên mệnh, ông trời đã đích thân bảo vệ bệ hạ, ai dám chống lại ý trời chứ?

- Thiên Long Quốc hùng hổ lôi kéo tam đại cường quốc, vô số chư hầu, quân số lên đến hàng trăm vạn, cuối cùng còn không phải b·ị đ·ánh cho bầm dập mặt mũi.

Trần Tí không biết rằng thực ra Trần Đức Độ nhanh chóng xuất binh và cục diện được khống chế dễ dàng có công rất lớn từ rồng thần của trợ lý hồng.

Đối với người thời phong kiến, hai chữ thiên mệnh nặng tựa thái sơn, lập tức dẹp bỏ mọi tâm lý chống cự của quân địch cùng sự thay đổi của phái trung lập.

Ngay khi nhìn thấy rồng thần trên bầu trời Định Long, Vương Ân đã hối hận đến mức muốn nuốt kiếm t·ự v·ẫn, sao dám bỏ chạy làm việt gian.

- Ngươi biết nghĩ như vậy là tốt!

- Đáng tiếc quá muộn.

- Tội của ngươi quá lớn, không thể tha thứ được.

Vương Ân cười thảm:

- Ha ha ha, quyền lực trong tay, ai cam lòng từ bỏ chứ?

- Buông bỏ lòng tham, người phàm ai có thể khống chế được lòng tham?

Trần Đức Độ thở dài, rời khỏi Thiên Lao và đi vào trong hoàng cung báo cáo.

Trên đường đi, ông loáng thoáng nghe thấy tiếng binh sĩ áp giải phạm nhân hành hình, trong lòng biết rõ hôm nay chắc chắc là máu chảy thành sông.

- Bệ hạ, thần Trần Đức Độ có việc bẩm tấu!

- Vào đi!

Trần Đức Độ tới gặp Trần Tí, vừa gặp mặt đã quỳ xuống thỉnh tội:

- Bẩm bệ hạ, thần Trần Đức Độ xin thỉnh tội vì đã tự ý bắt giam rất nhiều người có liên quan tới vụ án ngoài danh sách, đồng thời trảm lập quyết toàn bộ.

- Ây da, ái khanh vì sao hấp tấp như vậy?

- Vì sao không để từ từ thẩm vấn, tra rõ trung gian mà lại tự tung tự tác?

- Thôi thôi, niệm tình khanh hộ giá có công, công tội bù nhau về nhà nghỉ ngơi đi.

Trần Đức Độ không nói một lời, quỳ lạy bái tạ:

- Thần tạ ơn hoàng thượng!

Quỳ lạy xong, Trần Đức Độ bỏ lại hổ phù cùng mũ quan Thái Quý, sau đó một mình đi về nhà đóng cửa lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.