- Thật đúng là khôn ngoan, biết rõ bản thân nên làm gì.
- Quả nhiên ở đất Định Long này không ai là người bình thường, may mình nắm giữ sức mạnh quân sự tuyệt đối.
- Nếu không chơi trò chính trị với họ tuổi gì đấu lại.
Trần Tí tự biết bản thân mình, mặc dù có kiến thức, có trình độ nhưng không giỏi trong việc đấu đá mưu kế.
Anh áp dụng phương pháp đơn giản dùng nòng súng để bắn ra chân lý.
Âm mưu, tính toán thế nào cũng không thể chống cự sức mạnh quân sự tuyệt đối.
Trên thực tế, Trần tí không có ý định giữ lại chức Thái Úy mà muốn thu lại toàn bộ quyền lực và thiết lập bộ máy chính quyền mới theo khuynh hướng xã hội chủ nghĩa với việc bản thân là lãnh tụ tối cao.
Nếu Trần Đức Độ không tự mình “phạm sai lầm” thì Trần Tí cũng sẽ tìm sai lầm nào đó để xử lý.
Đừng nhìn Trần Đức Độ bề ngoài không làm gì sai, thậm chí lập công.
Nhưng ngầm trong lòng, người có kiến thức đều rõ ràng ông ấy đã lựa chọn sai phe trong sự kiện chính trị quan trọng.
May mà ở Đại Việt chứ theo truyền thống của anh bạn phương bắc đã sớm bị cách chức, đuổi về quê.
- Thái úy quả thực cao tay, biết ý của mình muốn tranh trừ quý tộc nên bắt giam toàn bộ bè cánh quý tộc, quan văn và đưa đi chém, ôm hết tội lỗi sát phạt về bản thân.
- Ông ta làm như vậy, ta cũng ngại không thể ra tay xử lý được, thế thì cạn tàu ráo máng quá, dù sao ổng chịu tiếng xấu thay cho mình.
Trần Tí không có ý định tiếp tục truy tra Trần Đức Độ mà thay vào đó khen thưởng ông ta, cho phép sống thọ đến già ở nhà.
Tất cả là nhờ sự khôn khéo của bản thân Trần Đức Độ.
Đứng ở ngôi vị hoàng đế, có rất nhiều việc dù biết có lợi cho quốc gia nhưng không thể tùy tiện làm được.
Giống như truy g·iết vây cánh của Vương Ân cùng Trần Ngỗi, rất nhiều trong số họ không có chứng cứ trực tiếp, nếu Trần Tí ra mặt làm sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt quốc gia, không từ thủ đoạn.
Nhưng nếu bỏ mặc thì tương lai sẽ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng hơn nữa, ví dụ như sách động tạo phản, diết hại dân thường, bán nước buôn dân.
Cách xử lý của Trần Đức Độ là hoàn mỹ nhất, tai tiếng Trần Đức Độ gánh, danh tiếng Trần Tí hưởng, an bình người dân có, thịnh vượng Đại Việt giữ.
Tất cả đều được hưởng lợi.
- Sao đột nhiên cảm giác mình giống nhân vật phản diện ngụy quân tử vậy nhỉ?
- Rõ ràng mình chỉ muốn đất nước hùng mạnh, nhân dân ấm no hạnh phúc thôi mà.
Trần Tí ngượng ngùng sờ mũi mỉm cười, dù sao cũng xem nhiều tư tưởng hiện đại, hơi không thích ứng với việc tính toán, mưu lợi cho quốc gia.
Tuy rằng hơi xấu hổ nhưng vì con dân đất Việt thì một chút lòng tự trọng này có là gì.
- Bây giờ chỉ còn chờ tin tốt của vua Quang Trung nữa thôi!
Cùng lúc đó, bên ngoài Ải Tiên Quan.
Oa Khoát Đài nổi điên đập phá mọi thứ trong tầm mắt.
Từ trong miệng ông ta liên tục tuôn chảy những câu từ mỹ miều thường thấy ở Ngã Tư Sở mười năm trước:
- ***** Hoàng Thái Cực!
- Thằng chó Bát Hiền Vương.
- Tao *******
(Nội dung tiếp theo vi phạm thiên đạo, không thể hiển thị)
Không thể trách Oa Khoát Đài cuồng loạn như vậy vì đã có người liều c·hết đưa tin báo cho ông ta biết rằng Hoàng Thái Cực đã c·ướp cả ngôi vị khả hãn và vợ của mình.
Chỉ cần là người đàn ông bình thường đều không thể nhịn được, chưa nói đến việc bản thân mang chức vụ khả hãn mông nguyên đầy kiêu ngạo.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn buộc phải giữ tỉnh táo để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng với vua Quang Trung.
Mông Nguyên và Thiên Long Quốc không có thời gian để dây dưa tại đây, chậm thêm vài ngày không khéo toàn bộ Mông Cổ và phương bắc Thiên Long Quốc sẽ thuộc sở hữu Đại Thanh.
Chỉnh đốn lại ngoại hình một chút, Oa Khoát Đài đi tới một chiếc bàn giản dị nằm ở giữa hai phe q·uân đ·ội.
Một bên là liên quân Đại Việt, Trường sơn, một bên là liên quân Mông Nguyên, thiên Long Quốc.
Vua Quang Trung, Tạ Tấn, Triệu Tiết đều đã ngồi sẵn chờ Oa Khoát Đài đi tới.
Mặc dù không ai nói gì nhưng Oa Khoát Đài cứ có cảm giác họ đang nhìn thấy thứ gì đó trên đỉnh đầu mình.
- Đừng làm mất thời gian của nhau!
- Bây giờ nói thẳng đi, chúng ta muốn các ngươi để chúng ta đi qua Ải Tiên Quan.
- Các ngươi có điều kiện gì cứ nói đi!
Người Mông Cổ vốn không thích lòng vòng, lại đang khó chịu nên trực tiếp nói thẳng vấn đề.
Vua Quang Trung liếc mắt một chút, sau đó mở miệng:
- Ta có một thắc mắc.
- Tại sao không đi đường khác?
- Chẳng lẽ bên trong lãnh thổ Thiên Long Quốc đang có vấn đề gì sao?
Lời này khiến cho Triệu Tiết xấu hổ đến muốn chôn đầu xuống đất.
Không biết cụ thể đã trải qua câu chuyện khủng kh·iếp thế nào mà mười vạn tinh binh của Thiên Long Quốc bị hai ngàn quân Đại Thanh đánh bại và chiếm luôn châu Quảng Tây rộng lớn.
Vân Nam càng miễn bàn, khởi nghĩa nông dân Lý Tự Thành công chiếm Tứ Xuyên xong lao xuống Vân Nam làm loạn.
Quân đội triều đình vừa thấy mặt phản quân đã tụt quần, cởi mũ thi nhau mà chạy.
Cộng thêm tình hình Thiên Long Quốc có khởi nghĩa nổ ra khắp nơi, dẫn tới bọn họ đang bị cô lập, chỉ có thể ráng nhịn nhục xin được tha cho về.
Triệu Tiết giữ im lặng nhưng Oa Khoát Đài không có gì phải ngại, nói với giọng mỉa mai:
- Tất cả là nhờ Thiên Long Nhân võ nghệ siêu quần, mười vạn thua hai ngàn, tinh binh thua nông dân, đánh đâu thua đó nên giờ chúng ta chỉ có con đường này để về.
- Cũng không cần giả vờ, ta biết các ngươi cũng đã có tin tình báo hết rồi, xổ hết ra, thẳng thắn với nhau.
Tạ Tấn bật cười, Oa Khoát Đài quả thật nói không sai, tầm này ai không biết Thiên Long Quốc đang loạn tới mức nào.
Riêng bản thân anh cảm thấy Oa Khoát Đài có phần đáng yêu nhưng cũng không nói gì thêm vì thực ra anh có mặt ở đây chỉ để hù thôi.
Trên thực tế, cả Trần Tí lẫn Quang Trung đều không có hứng thú giao chiến với đám gà công nghiệp này.
- Vốn dĩ, chúng ta sẽ không đồng ý với yêu cầu của các ngươi.
- Dù sao chúng ta cũng là kẻ địch, ai biết các ngươi có m·ưu đ·ồ đen tối gì hay không?
Vua Quang Trung nói tới một nửa thì dừng lại uống trà khiến cho Oa Khoát Đài cùng Triệu Tiết xụ mặt xuống.
- Nhưng ta cũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây.
- Như vậy đi, các ngươi cần phải giao nộp toàn bộ v·ũ k·hí hạng nặng như đại pháo, sàng nỗ, máy bắn đá còn lại.
- Đồng thời bồi thường năm mươi triệu lạng bạc về những tội ác c·hiến t·ranh đã gây ra.
- Thỏa mãn hai điều kiện này thì chúng ta sẽ đồng ý mở cổng thành.
Oa khoát Đài còn chưa mở miệng thì Triệu Tiết đã bật dậy đập bàn:
- Các ngươi tính ăn c·ướp à?
- Năm mươi triệu lạng bạc, ngân khố các ngươi chứa được ư?
- Lại còn giao nộp v·ũ k·hí, đừng có hòng, ta dù c·hết ở đây cũng không đồng ý.
Toàn bộ thu nhập hàng năm của Đại Việt và vương triều Trường Sơn cộng lại chỉ có hai triệu lạng bạc.
Như vậy đủ hiểu năm mươi triệu lạng bạc khổng lồ tới mức nào.
Phản ứng của Triệu Tiết hoàn toàn nằm trong dự tính của vua Quang Trung, ông gật đầu đứng dậy tuyên bố:
- Tốt, vậy thì không cần đàm phán, ai về nhà nấy.
Nói xong, ông cùng với mọi người đi vào trong thành, bỏ mặc lại Triệu Tiết ngơ ngác không biết làm sao.
- Bọn man di này, sao không theo phép tắc gì hết.
- Làm gì có ai đàm phán kiểu này, không phải kì kèo, cãi cọ suốt nhiều ngày sao?
Triệu Tiết mặc dù không muốn bỏ nhiều tiền nhưng nhược quốc không ngoại giao, tình thế bây giờ là Thiên Long quốc phải tìm mọi cách đưa trăm vạn đại quân trở về cần vương.
Oa Khoát Đài trừng mắt nhìn Triệu Tiết nhưng có nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể lui về chờ cơ hội khác.
Nhưng họ không biết rằng cứ theo thời gian trôi qua, tình thế bổn quốc càng nguy ngập hơn.