Hộ Quốc Công kéo người tới cổng hoàng cung thì đập vào mặt họ là hai cánh cổng sắt dày nặng, đóng kín khin khít.
Phản quân cố gắng mở ra thì phát hiện bên trong đã chốt chặt bằng bàn ghế linh tinh.
- Hừ, trò mèo!
Hộ Quốc Công khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh cho cho các võ lâm hảo hán trèo qua tường bằng võ công.
- Các vị đại hiệp, nhờ các vị leo vào trong, sau đó mở cửa ra!
- Quốc công yên tâm, chỉ là bức tường bé, không đủ để làm khó chúng tôi.
Các chưởng môn vội vàng tranh nhau đi vào vì muốn lập công.
Tường thành hoàng cung không phải được thiết kế để chống giặc, chỉ cao chưa tới năm mét vì trên cơ bản để quân địch công vào tới hoàng cung thì kinh đô cũng coi như xong rồi.
Ngay lập tức, các cao thủ võ lâm chia ra tìm chỗ nhảy vào.
Người nào võ công cao cường thì tự mình nhảy vào trong.
Kẻ nào yếu hơi một chút thì nhờ đồng đội đứng sát tường, lấy hai lòng bàn tay làm điểm tựa giúp sức đẩy lên cao.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Hàng trăm người đáp xuống đất, lộn nhào qua bên cạnh đề phòng tên bắn theo bản năng.
Nhưng xung quanh bốn bề yên ắng khiến chúng trông giống như những thằng ngáo đá, đấu trí với không khí vậy.
- Cấm quân đi đâu hết rồi?
- Chịu!
- Mẹ kiếp, làm chúng ta trông giống như những thằng đần.
Những cao thủ võ lâm này cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ họ định thể hiện võ nghệ cao cường nhưng không ngờ cấm quân đã rút đi hết.
Bọn chúng nhanh chóng dọn dẹp chướng ngại vật và mở cửa giúp Hộ Quốc Công.
Khi bước vào trong, Hộ Quốc Công liếc mắt nhìn không gian bốn bề yên tĩnh liền nhíu mày, cảm giác nguy hiểm tràn ngập mỗi tế bào.
Ông ta đứng yên tại chỗ, quay đầu lại cảm nhận xung quanh, quả nhiên đường phố cũng vắng lặng đến lạ thường, không có tiếng dân chúng náo nhiệt ồn ào, không có cảnh chém chém g·iết g·iết.
Rõ ràng là cuộc phản loạn này đã được dự kiến trước.
Trong mắt ông ta, hoàng cung giờ đây giống như cánh cửa địa ngục đã mở sẵn, chờ đợi phàm nhân đần độn đâm đầu vào.
Lúc này, Hộ Quốc Công bỗng sinh ra cảm giác hối hận.
Nhưng đã không còn cơ hội nữa!
- Tất cả theo ta!
Hộ Quốc Công dẫn đầu đi vào trong, bước chân ào ào dồn dập phát ra những tiếng lộp bộp vang vọng khắp hoàng cung vắng lặng.
Họ nhanh chóng lướt qua những thảm cỏ, giẫm nát bụi hoa, phá vỡ mọi cánh cửa, nghiền nát nhánh cây cản đường.
Nhưng không có bất kỳ một người nào cả.
Càng đi sâu vào trong, Đoàn người càng cảm giác sợ hãi, căng thẳng hơn.
Họ không sợ phải chiến đấu đổ máu, họ chỉ sợ bản thân c·hết lặng lẽ không một tiếng động.
Danh và lợi, thứ mà giang hồ võ lâm hướng tới là danh.
Bỗng từ phương xa xuất hiện tiếng nhạc, trống.
Hộ Quốc Công dẫn đầu đi vào, đập vào mắt là bậc thang đá dài rộng thênh thang.
Phía trên là Trần Tí, hoàng hậu cùng các vị nương nương đang nhàn nhã quây quần bên bàn tiệc, cười nói vui vẻ.
Ai nấy mặc trang phục xinh đẹp dịu dàng, bàn tiệc chứa đầy sơn hào hải bị thơm nức mũi.
Xung quanh là thái giám đứng hầu cùng cung nữ nhảy múa, đánh đàn, gõ trống.
Người không biết nhìn tưởng rằng Hộ Quốc Công tới đây là để dự tiệc.
Trên thực tế, Trần Tí đã sớm nhận được tin tức về cuộc phản loạn, cố ý ra lệnh cho cấm quân cùng Hộ Long Quân tập trung trong hậu cung để phòng ngự.
Còn phần ngoài hoàng cung, nhường lại cho quân địch muốn làm gì thì làm.
Mục tiêu của Trần Tí là giảm bớt phạm vi phòng thủ, tập trung lực lượng mai phục trong phạm vi nhỏ.
Thời gian kéo dài tới sáng ngày mai, chắc chắn sẽ có binh lính cần vương vào thành hộ giá.
Cho dù không có thì với ba ngàn binh sĩ tinh nhuệ, Trần Tí cũng có thể tự chủ được bước đi kế tiếp.
Nói tóm lại, ngay từ lúc Hộ Quốc Công quyết định tạo phản thì ông ta đã thua.
Nhưng bản thân ông ấy lại không biết điều đó.
Nhìn thấy Trần Tí vui chơi nhàn nhã như vậy, Hộ Quốc Công cười phá lên:
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Ông ta ôm bụng cười nắc nẻ như được mùa, nước mắt tràn ra, ngón tay chỉ về phía Trần Tí giống kiểu ở đó đang có Mr. Bean nhảy cha cha cha vậy.
- Thấy không!
- Một đứa con nít ngu ngốc tin vào sách vở sẽ như thế này đây.
- Tưởng rằng chỉ có một mình ngươi biết “không thành kế” trong Tam Quốc Diễn Nghĩa ư?
Nghe Tới đây, mọi người mới hiểu Hộ Quốc Công đang nghĩ rằng Trần Tí dùng mưu “không thành kế” trong Tam Quốc Diễn Nghĩa để lừa mình.
Điển cố “không thành kế đến từ một sự kiện trong cuộc Bắc phạt của Gia Cát Lượng.
Lúc đó, quân Thục đã thất thủ ở vị trí chiến lược Nhai Đình, hai mặt đều thụ địch, thừa cơ, Tư Mã Ý dẫn theo trăm vạn quân hùng hậu đến vây Tây Thành, nơi Gia Cát Lượng đang đóng trú.
Thực tế, lúc này trong Tây thành chỉ có mấy vạn binh lính canh giữ, nếu Tư Mã Ý công thành, hậu quả thảm khốc là điều có thể tưởng tượng được.
Thế cục tưởng đã định, Tây Thành khó giữ nhưng Gia Cát Lượng lại dùng đến "Không thành kế" mở rộng cửa thành sau đó chính mình bước lên đầu thành dâng hương, đánh đàn.
Tư Mã Ý sinh lòng nghi kỵ, sợ đây là mưu của Gia Cát Lượng nên ra lệnh rút quân.
Điển cố này hoàn toàn giống với những gì Trần Tí đang làm, Hộ Quốc Công tưởng như vậy cũng dễ hiểu.
Cảm thấy Trần Tí đang lòe mình, Hộ Quốc Công hưng phấn ra lệnh:
- Cùng ta xông lên, bắt lấy yêu hậu và “giải cứu” bệ hạ.
- Kẻ nào cứu được bệ hạ sẽ được phong làm tướng quân.
Nói đoạn, ông ta xách kiếm dẫn đầu đoàn quân chạy về hướng bậc thang.
Theo sau là từng đoàn gia nô đông đảo cùng võ lâm cao thủ hưng phấn kêu gào:
- Giết!
- Giàu sang phú quý ở ngay trước mắt, còn chờ gì nữa.
- Ha ha ha, ở đây nhiều quý phi, cung nữ thế này, chơi phải nói là sướng.
- Khà khà khà, từ bé đến giờ chưa được thử xem hàu quý tộc, không biết khác gì với hải sản bình dân ven đường.
Bởi vì âm mưu tạo phản trong đêm, phản quân không mang theo áo giáp hay cung tiễn mà chỉ có v·ũ k·hí cơ bản như đao, kiếm cất vừa người.
Khoảng cách tới chỗ Trần tí lại khá xa nên không thể dùng ám khí hay ném đao, ném kiếm được, chỉ có thể từng bước leo bậc thang, trong miệng tuôn ra những lời ô uế.
Chúng không biết rằng chính vì hành động này đã khiến Trần Tí nổi giận, rồng có nghịch lân, đụng vào phải c·hết.
Anh không nói một lời nhẹ nhàng dùng ý nghĩ liên hệ với trợ lý Hồng một tiếng:
- Chị Hồng, nhờ chị!
Ngay lập tức, toàn bộ cung điện bừng sáng như ban ngày.
Từ trong không khí, một con rồng màu hoàng kim khổng lồ bay ra quanh quẩn ngay trên đầu Trần Tí.
Cùng lúc đó, q·uân đ·ội mai phục đồng loạt bật dậy, đầu tiên tạo thành một rào chắn bằng khiên thép ở trước mặt Trần Tí.
Sau đó là đội lính cầm theo cung tiễn, súng ống xuất hiện từ nóc nhà, đỉnh tường, ngọn cây, vân vân.
Số lượng đông đúc, lại thêm trời tối khiến phản quân sợ vỡ mật.
- Không, không thể nào!
- Ngươi đã phái binh ra ngoài hết rồi, tại sao vẫn còn người?
Hộ Quốc Công giống như bị dính keo 502 vào lòng bàn chân, đơ người ra kêu gào điên loạn.
Gã ta giống như không thể tiếp nhận được sự thật:
- Đúng, đây chỉ là ảo giác, chỉ cần g·iết c·hết ngươi thì mọi ảo giác đều biến mất!
Không thể chấp nhận được sự thật, ông ta giống như tự thôi miên bản thân, chĩa kiếm về phía Trần Tí để lấy thêm can đảm cho bản thân.