Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 163: Con đường tương lai xã hội chủ nghĩa



Chương 163: Con đường tương lai xã hội chủ nghĩa

Nhưng sự thật phũ phàng.

Trong lúc ông ta kêu gào thì cơ quan ở hậu cung cũng được khởi động, hai cánh cửa thép theo kiểu đẩy ở hậu cung dần dần chuyển động với thế không thể ngăn cản khép kín lối về của phản quân và chia cắt chúng ra thành hai nửa.

Đám phản tặc ô hợp hiện đang giống như một con rắn khổng lồ kéo dài khắp hậu cung bị cắt ngay giữa thân, chia ra làm đôi.

Nhiều kẻ liều mạng cắt cổ đồng bạn bên cạnh nhét vào khe cửa mong kéo dài thời gian nhưng vô ích, cửa thép nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi nhờ hệ thống ròng ròng và hàng trăm lực sĩ bỏ công kéo.

Đây chính là cơ quan bí mật được chuẩn bị từ trước

Chưa dừng lại ở đó, từ trên bậc thang, Hộ Long Quân rải ra những viên đá, sỏi tròn, nhỏ như bi ngập tràn bậc thang để chặn đường, sau đó liên tục nã súng và pháo từ trên cao xuống.

Pằng pằng pằng!

- Á, hự, hự!

- C·hết tôi!

- Cút ra!

- Móa, thằng chó nào xô tao!

- Đại ca, á, sao lại lấy ta làm lá chắn.

Dưới làn đạn và tên, phản tặc áo vải không mặc giáp bị thiệt hại nặng nề, tiến không được, lui chẳng xong, trở nên hỗn loạn.

Thậm chí có người dùng đồng đội bên cạnh làm lá chắn sống nhằm bảo vệ tính mạng bản thân.

Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Toàn bộ binh lính được Thạch Sanh điều tới đều s·ử d·ụng s·úng trường kiểu mới có thể bắn liên tục mà không cần phải mồi thuốc súng như súng Hỏa Mai.

Điều này dẫn tới đám phản tặc không mang v·ũ k·hí tầm xa giống như bia ngắm sống, ngã xuống liên tục với tốc độ chóng mặt.

Một số võ lâm cao thủ tìm cách tiếp cận được hoặc dùng ám khí g·iết được vài người lính Đại Việt nhưng rồi cũng mau chóng ngã xuống trong vũng máu.

Hộ Quốc Công điên cuồng, không chấp nhận thất bại liều mạng chạy lên bậc thang nhưng chưa được vài bước thì bịt trượt nhân ngã dập mặt xuống đất, gãy hai cái răng cửa.

Nếu như ngày thường, việc trèo lên có hơi khó khăn nhưng không đến nỗi bất khả thi.



Nhưng nên nhớ đây là chiến trường, có hàng trăm khẩu súng nhắm chuẩn xạ kích.

Đừng nói là có đá trơn trên bậc thang, cho dù đất bằng cũng chưa chắc tiếp cận nổi.

Trần Tí ở đằng sau những tấm khiên, bình tĩnh nhấp ngụm trà:

- Một kẻ ngốc tự cho bản thân là thông minh.

- Tam Quốc Diễn Nghĩa chỉ là tiểu thuyết, ai điên khùng gì dựa hoàn toàn vào mưu kế trong đó?

- Trường hợp của Tư Mã Ý là do biết nếu g·iết Gia Cát Lượng sẽ bị Tào Tháo xử tử nên mới cố ý rút quân.

Huyền An hoàng hậu ở bên cạnh hơi cúi đầu, cánh tay run rẩy vì sợ hãi nhưng không dám lên tiếng vì lo làm rối.

Phát hiện điều này, Trần Tí nắm lấy tay cô và an ủi:

- Nàng yên tâm, chờ trời sáng là mọi chuyện sẽ được giải quyết.

- Nếu đối phương bao vây mà không đánh thì còn tốn chút thời gian.

- Nhưng đã tự chui đầu vào lưới thì…

Nghĩ tới cảnh Hộ Quốc Công tự tin lao vào bẫy mai phục, Trần Tí chỉ có thể lắc đầu cười nhạt.

Huyền An hoàng hậu hơi bình tĩnh một chút, sau đó run giọng dò hỏi:

- Bệ hạ, việc này ngài định xử lý thế nào?

- Thiên tử nổi giận, máu chảy ngàn dặm!

- Tất cả những người tham gia việc này đều phải c·hết!

Trần Tí nói với giọng cực kỳ cứng rắn, sặc mùi sát khí khiến hoàng hậu hơi sững sờ.

Trước giờ cô chỉ cảm nhận được sự ấm áp ngọt ngào của anh chứ chưa từng biết được khuôn mặt lạnh lùng này.

- Bệ hạ, thần th·iếp có việc không biết nên nói không.

- Hộ Quốc Công không dễ dàng tiến vào thành như vậy, đằng sau hẳn phải có sự tiếp tay của những đại thần quyền cao chức trọng.

Trần Tí mỉm cười, anh hiểu ý của Huyền An Hoàng Hậu, cô lo lắng việc truy tra đến cùng sẽ động chạm tới những thế lực khổng lồ đằng sau.



- Những thống lĩnh phụ trách giữ cổng thành do tể tướng Trần Ngỗi đề bạt.

- Nguyên Lão Vương Ân kiểm soát quý tộc cùng đám võ lâm giang hồ, thậm chí còn lập ra Vạn Võ Sơn Trang.

- Truy tra đến cùng ắt hẳn sẽ phải động chạm tới hai tập đoàn hùng mạnh.

- Ta biết!

- Nhưng ta không sợ!

Trần Tí không tốn quá nhiều tế bào não để biết được ai đứng đằng sau tiếp tay.

Thậm chí ngay cả lý do họ đứng đằng sau cũng rõ ràng, chủ yếu vì an toàn thôi.

“Dựa theo suy nghĩ của quý tộc thời đại này, quý tộc là gốc rễ quốc gia, họ tin tưởng rằng mình sẽ không dám dọn sạch cả quý tộc lẫn quan văn gì cần quan viên thống trị.”

“Họ không biết đến thứ gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa không cần hệ thống quan văn và quý tộc đặc quyền để thống trị”

Những người nào hiểu rõ lịch sử đều biết rằng chế độ phong kiến gìn giữ quyền lực bằng vào quý tộc đặc quyền, thế gia vọng tộc.

Vương triều hủy diệt rồi lại tái lập không biết bao nhiêu lần nhưng chỉ có thế gia và quý tộc là mãi mãi trường tồn.

Cho dù có g·iết bao nhiêu quý tộc đi chăng nữa vẫn sẽ có người lấp vào chỗ trống ấy.

Ở thời đại này, không một ai có thể nghĩ tới việc quét sạch toàn bộ quý tộc phong kiến và thay bằng người khác, đó là điều không tưởng.

Mà Vương Ân và Trần Ngỗi đại diện cho hai tập đoàn quyền lực khổng lồ là quan văn cùng quý tộc, giúp Trần Tí quản lý cấp dưới, ổn định quốc gia.

Vậy nên cả Vương Ân lẫn Trần Ngỗi đều không nghĩ rằng Trần Tí thực sự làm mạnh tay tiêu diệt họ trong thời điểm n·hạy c·ảm thế này.

Giống như ở nước nào đó thời hiện đại, có năm đời tổng thống phải đi tù mọt gông nhưng các trùm tư bản được miễn truy bố tất cả các tội trạng vì “ổn định quốc gia”.

Huyền An hoàng hậu cũng giống những người khác, không hiểu Trần Tí đang nghĩ gì.

Nhưng cô lựa chọn giữ im lặng.

Ở thời đại này, phụ nữ luôn biết cách giữ im lặng trong những thời khắc quyết định quan trọng.



Rất nhiều bài học lịch sử đã dạy cho hậu nhân rằng ở những giây phút quan trọng, không nên để cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng liên quan tới vận mệnh của quốc gia.

Trần Tí thở ra một hơi, anh rất sợ phải giải thích với hoàng hậu về cái gì gọi là xã hội chủ nghĩa, tư bản chủ nghĩa.

May mà thời này chưa tồn tại nữ quyền, giúp Trần tí giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Thực ra bản thân Trần Tí không có khuynh hướng chính trị tư bản hay xã chủ nghĩa.

Bản thân anh đang ở thời cổ đại, đối thủ của anh là phong kiến, địa chủ hủ bại, vô năng.

Lý do anh chọn con đường Xã Hội Chủ Nghĩa là để tránh nghiệp báo từ chủ nghĩa đế quốc, thực dân.

Dựa theo trợ lý Hồng nói, thế giới này tuy không thấy cụ thể quả báo ngay nhưng bằng một cách nào đó, những kẻ gây ra tội ác, c·ướp b·óc lung tung đều phải gánh chịu hậu quả sau này.

Mà chủ nghĩa đế quốc và thực dân trên bản chất là bòn rút tài nguyên từ chư hầu, thuộc địa, sự giàu có của họ dựa vào sự nghèo khổ của kẻ khác, gây ra nhiều tội ác.

Trong khi đó, hướng đi Xã Hội Chủ Nghĩa tuy không thể c·ướp b·óc tài nguyên lung tung để giàu có nhanh chóng nhưng lại tự mình đóng cửa phát triển đi lên được.

Giống như anh bạn gấu nào đó, cho dù có dính bao nhiêu lệnh c·ấm v·ận đi nữa vẫn sống ổn bình thường trong mảnh đất của mình.

Ngược lại, những nước nhìn có vẻ giàu sang, hùng mạnh nhưng chỉ cần “chuỗi bòn rút toàn cầu” bị đứt gãy là sẽ sụp đổ kinh tế trong thời gian ngắn.

Trần Tí tuy mong muốn xây dựng Đại Việt thành một đế quốc hùng mạnh nhưng không muốn con cháu sau này gặp phải nghiệp báo vì tội ác gây ra với nhân loại.

Đúng lúc này, tiếng la g·iết ở bên ngoài dần biến mất và thay vào đó là cầu xin:

- Đầu hàng!

- Tiểu nhân đầu hàng!

- Tha mạng!

- Bệ hạ, xin tha mạng!

Trần Tí nở nụ cười:

- Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao, đúng kà đám ô hợp.

Đối với việc đầu hàng Trần Tí cảm thấy không có vấn đề gì, bình tĩnh ra lệnh:

- Yêu cầu phản tặc vứt bỏ v·ũ k·hí đầu hàng, giơ hai tay lên đầu.

- Người nào có dị động, xử bắn ngay tại chỗ!

Thạch Sanh cúi đầu tuân lệnh:

- Thần tuân chỉ!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.