Triều đình nhà Trần có một chính sách đặc thù so với những triều đại phong kiến khác là cho phép quý tộc chiêu mộ tư binh dưới danh nghĩa “gia nô”.
Đối với những quý tộc lớn, việc trang bị cả ngàn tư binh là chuyện bình thường.
Thậm chí ở một số địa phương đặc thù, tư binh địa chủ, quý tộc thậm chí còn nhiều hơn của triều đình.
Đặc biệt là khi đang trong trạng thái c·hiến t·ranh với Thiên Long Quốc, tư binh của quý tộc được loại bỏ rất nhiều hạn chế về số lượng lẫn chất lượng.
Điều này dẫn tới quý tộc nhà Trần không những có quyền lực mà còn sở hữu lực lượng vũ trang hùng mạnh.
Đây cũng là một phần lý do Trần Tí không vội sử dụng vũ lực để dẹp tan thế lực quý tộc phương bắc.
Nơi đây thế lực đan xen rắc rối, phức tạp, quý tộc có tư binh, hệ thống quan lại, tông tộc ăn sâu bén rễ.
Trần Tí cần một cơ hội để loại bỏ tư binh của quý tộc trước khi thực hiện chính sách mạnh tay giống ở miền nam.
Ở Sài Gòn, vì nhà Hồ đã sớm tiêu diệt tư binh của địa chủ, quý tộc từ trước nên Trần Tí có thể tùy ý tiêu diệt tận gốc bằng thiết quyền quân sự một cách dễ dàng nhưng Định Long phức tạp hơn nhiều.
Và hiện tại cơ hội đó đã tới.
Bên ngoài thành Định Long, một vạn tư binh cùng năm ngàn lục lâm hảo hán từ các môn phái giang hồ tập kết lại trong bí mật.
Thủ lĩnh của đội quân này chính là Hộ Quốc Công, một người im hơi lặng tiếng trong gần hai trăm chương của bộ truyện.
Trần Tí điều tra qua lại rất nhiều lần nhưng không ngờ kẻ bán nước chính là quý tộc hàng đầu Đại Việt, từng có một chút rắc rối với tiệm cháo lòng yêu thích của anh.
Hộ Quốc Công xưa kia từng là anh hùng chống giặc, từng dẫn quân chinh chiến Dưa Lạc, bảo vệ đất nước, không ngờ tới thời con cháu lại âm mưu tạo phản.
Đằng sau ông ta là các quý tộc nhỏ hơn như Bình chương liệt hầu, Trung Dũng Bá và chưởng môn, bang chủ môn phái võ lâm như Bát Quái Môn, Huỳnh Long Phái, Lão Mai Đường, Ngọc Trản Bang,... vân vân.
- Các vị!
Hộ Quốc Công bắt đầu lớn giọng hô lên:
- Đương thời, yêu hậu hoành hành, gian thần lộng quyền, đồ sát sĩ phu, hung hăng hiếu chiến, mạo phạm thượng quốc khiến dân chúng lầm than, khổ không thể tả.
- Ta là hậu duệ của Hộ Quốc Công, lấy việc bảo vệ non sông đất Việt làm chủ, nay thấy quốc vận suy tàn, tân quân bị che mắt, lòng đau đớn khôn nguôi, khó mà an bình.
- Đêm nay, muốn mời các vị đồng mưu đại sự, quét tan gian tặc, thanh quân trắc, để bầu trời Đại Việt trở lại trong xanh vô ngần.
Ông ta vừa nói xong liền có người đứng ra hô hào:
- Hộ Quốc Công quả nhiên vì nước vì dân, Bát Quái Môn nguyện thề c·hết trung thành, diệt gian tặc, cứu vạn dân!
- Vì một Đại Việt tự do, dân chủ!
- Tự do, dân chủ!
Có người dẫn đầu, theo sau đó liên tiếp là những tiếng hô cứ như thể đây là đoàn quân chính nghĩa vậy.
Nhưng người biết chuyện thừa hiểu rằng Hộ Quốc Công chỉ kiếm cớ phản loạn nhằm tranh giành quyền lực, mưu toan “hiệp thiên tử, lệnh chư hầu” giống Tào Tháo, Tư Mã Ý.
Và đám quý tộc, môn phái giang hồ cũng không phải loại tốt lành gì.
Thời phong kiến, tập võ là chuyện cực kỳ tốn tiền vì cần phải đầu tư nhiều đồ ăn đắt đỏ trong khi người thường cơm còn chẳng đủ no.
Môn phái giang hồ lại không giống quý tộc có nhiều tiền bạc nên phải thông qua thu phí bảo kê, buôn bán vật tư, vận tiêu, vân vân.
Mặc dù không đến nỗi cùng hung cực ác nhưng cũng là lực lượng hoạt động vì lợi ích của bản thân, sống dựa vào vũ lực, chém g·iết.
Rất rõ ràng, Hộ Quốc Công cùng các quý tộc đã hứa hẹn trả công hậu hĩnh mới mời tới giang hồ hảo hán hỗ trợ cho mình.
- Canh giờ đã đến, tất cả theo ta, t·ấn c·ông vào Định Long.
Theo lệnh của Hộ Quốc Công, đoàn người trùng trùng điệp điệp chạy đến cổng thành.
- Đứng lại, các ngươi là ai, nửa đêm tập trung bên ngoài thành làm gì!
- Muốn tạo phản sao?
Vừa tới gần phạm vi một trăm mét, đã có lĩnh đội gác cổng cản lại từ xa.
Ông ta đứng trên tường thành, hét lớn.
Câu hỏi này nghe có vẻ bình thường…. bình thường cái búa.
Nghĩ thử xem, ngươi là lính gác cổng, nhìn thấy đối phương tụ tập hàng chục ngàn người, mang theo xe tăng, pháo cối đi vào thủ đô có cần mở miệng hỏi nữa không.
Rõ ràng việc cần làm là đóng cửa thành lại, sau đó kéo chuông báo động, huy động binh lực phòng thủ từ trước rồi.
Gã đội trưởng cố ý chờ phản quân tới gần mới dò hỏi, rõ ràng trong lòng không nghĩ như mặt ngoài thể hiện.
Hộ Quốc Công ngầm hiểu trong lòng:
“Xem ra cũng có người bất mãn với tiểu hoàng đế, cố ý giả ngây giả dại cho mình đi qua.”
- Ngươi nhìn kỹ xem, chúng ta là binh lính cần vương, theo lệnh tập trung vào thành để chuẩn bị bắc thượng bảo vệ thành Bắc Ninh.
- Ta chính là Hộ Quốc Công, ở đây có lệnh bài của đương triều Nguyên Lão, Vương Ân.
- Ngươi cản trở ở đây, nếu làm lỡ việc sẽ bị tội mất đầu.
Một lời giải thích đầy rẫy sơ hở nhưng lính canh lại giống như giả ngu:
- Vậy sao?
- Việc quân quan trọng, mòi ngài vào trước.
Nói xong, cánh cửa dày nặng từ từ mở ra.
Đường phố được dọn dẹp sạch sẽ chờ đón người từ ngoài tới.
- Vào thành!
Theo lệnh của Hộ Quốc Công, mười lăm ngàn người lũ lượt đi vào.
Họ không có kỷ luật, hàng lối và trang bị đầy đủ như q·uân đ·ội chính quy, đa phần tự túc v·ũ k·hí cùng mặc áo vải.
Vừa nhìn liền biết chỉ là những người xa lạ chắp vá lại với nhau chứ không phải binh lính tinh nhuệ.
- Đám ô hợp này, thật không biết có làm nên cơm cháo gì không?
Ở một góc khuất nơi cao, tể tướng Trần Ngỗi mỉm cười vuốt râu nhìn chăm chú tất cả.
Bên cạnh ông ta, nguyên lão Vương Ân cười xòa:
- Tiểu hoàng đế ngốc nghếch, gửi hết q·uân đ·ội ra ngoài rồi, người của ta báo tin Trần Mạnh Kiên đã lên đường từ chiều tối.
- Hắn nghĩ chúng ta không biết bốn vạn Thần Vệ Quân đã ở tít ngoài Ải Tiên Quan nên tự tin điều gần hết Cấm Vệ Quân.
- Bây giờ, trong hoàng cung chỉ có năm trăm Cấm Vệ Quân cùng năm trăm Hộ Long Quân, cho dù có hít t·huốc p·hiện vào cũng không thể nào là đối thủ của Hộ Quốc Công.
Trần Ngỗi thở dài:
- Vốn dĩ chúng ta cũng không muốn chống lại bệ hạ.
- Nhưng bệ hạ giống như đã nhập ma, đồ sát sĩ phu.
- Sĩ Phu là gốc rễ quốc gia, không thể để mặc bị g·iết hại được.
Vương Vân cười khẩy:
- Thôi đi, đám quan văn các người cứ thích giả nhân giả nghĩa.
- Rõ ràng là vì bệ hạ muốn thay mặt tiện dân, áp chế quý tộc và sĩ tộc.
- Chúng ta cũng chỉ vì quyền lợi của mình thôi, đừng nói cứ như thể bản thân là hóa thân chính nghĩa vậy.
Trần Ngỗi không đáp lời, lảng sang chuyện khác:
- Phía thái úy thế nào, ông ta muốn phối hợp không?
- Lão cáo già ấy đóng cửa không tiếp khách, rõ ràng muốn bo bo giữ mình.
- Hừ, nhát gan, chờ tới lúc bắt được tiểu hoàng đế, chúng ta tước đoạt hết quyền lực của gã ta, cho chừa cái tội s·ợ c·hết.
Vương ân khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo đoàn người của Hộ Quốc Công lao thẳng tới hoàng cung.
Trong suy nghĩ của họ, Trần Tí trên cơ bản chim trong lồng, cá trong chậu, hết đường trốn chạy.
Dù vậy, họ cũng chỉ đứng đằng sau màn chỉ thị chứ không dám đi đầu dẫn quân tạo phản.
Nếu Hộ Quốc Công chẳng may thất bại, họ sẵn sàng diệt khẩu tất cả, phủi sạch quan hệ để bảo vệ bản thân.
Từ đầu tới cuối, Hộ Quốc Công cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng.