Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 16: Nguyễn Tử Bình và thành Đồ Bàn



Chương 16: Nguyễn Tử Bình và thành Đồ Bàn

Trần Tí dẫn đầu đoàn người thăm hỏi khắp nơi.

Các binh sĩ vốn đang múa hát, bỗng thấy vua và các tướng tới liền có phần sợ hãi rụt rè.

Nhưng sau khi biết mọi người cũng thích thú với bữa tiệc liền thoải mái chia sẻ.

- Bẩm bệ hạ, tiểu nhân là binh sĩ ở Tây Sơn, Bình Định, có một chút tài lẻ nên biểu diễn trợ hứng, chúc đại quân gặp nhiều may mắn.

Bữa tiệc tối nay, Trần Tí cố ý mời thêm cả quân địa phương ở Bình Định cùng tham gia, hòng thiết lập mối quan hệ hữu nghị bền chắc.

Trần Tí dựa theo bố trí trên bản đồ 3D, nhận ra có khả năng Hồ tặc và quân Dưa Lạc sẽ vòng sau t·ấn c·ông Bình Định để cắt đường lui.

Lần trước, Hồ Quý Ly chính là dựa vào âm mưu cắt đường lui ở trận đồ bàn để g·iết hại thái tử và làm mất năm vạn tinh binh của nhà Trần, dẫn đến nhiều sự kiện dây chuyền sau này.

Vậy nên Bình Định là nơi quan trọng cần giữ vững bằng mọi giá khi giao chiến với Hồ tặc.

Không những thế, trong trường hợp cần thiết, Trần Tí có thể sẽ phải điều động khẩn cấp q·uân đ·ội từ Bình Định qua để thực hiện mục đích chiến lược.

Dân Bình Định vốn tinh nhuệ, thiện chiến, rất thích hợp để trở thành nguồn lính dự trữ lúc quan trọng.

Dù thế nào đi nữa, việc để hai cánh quân làm quen trước là điều cần thiết.

Trần Tí lại thấy người lính trước mặt giáng vẻ đường đường, oai phong hùng dũng, liền hỏi:

- Trẫm thấy khanh là bậc đại trượng phu, uy nghi đường đường, ắt hẳn cũng là dũng sĩ.

Một viên tướng ở Đình Định, có vẻ là cấp trên của Nguyễn Trung giới thiệu:

- Đây là Nguyễn Trung, con của Nguyễn Tử Bình, võ nghệ cao cường, tinh thông thao lược.

- Trước đó nghe nói bệ hạ đi đánh giặc Hồ, liền có viết đơn xin được tòng quân đánh giặc nhưng thuộc hạ không dám tự tiện quyết định.

Trần Tí nghe vậy mới đánh giá lại Nguyễn Trung, quả thật dáng vẻ đường đường, tay chân khỏe mạnh, biết làm thơ.

Nguyễn Tử Bình cũng không phải kiểu nhân vật nhỏ bé gì, ông ấy là một nhân vật nổi tiếng với tài quân sự, từng làm đối trọng với Hồ Mị Ly trên triều đình.



Đáng tiếc, trận Đồ Bàn năm đó, Hồ Mị Ly lén nhận tiền hối lộ của quân Dưa Lạc, cắt đứt quân lương không cho Nguyễn Tử Bình tiếp ứng thái tử, sau đó đổ tội cho Nguyễn Tử Bình bỏ chạy, hại c·hết thái tử

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tử Bình thậm chí đã bị cho vào cũi, dắt quanh Định Long để dân chúng ném đá và chém nhưng đến giây cuối thì Trần Quang Tông đổi ý, tha tội.

Chính sự đổi ý này đã nhen nhóm một tia hi vọng cho nhà Trần khi sau này chính Nguyễn Tử Bình đã bí mật theo trợ giúp Trần Chân đại phá quân Dưa Lạc, khải hoàn hồi triều và đánh đuổi Hồ Mị Ly.

Bởi nguyên do đó nên Trần Chân lập tức hỏi thăm.

- Nguyễn Trung, Tử Bình đại nhân dạo này còn khỏe chứ?

- Bẩm tướng quân, gia phụ đã q·ua đ·ời nhiều năm trước rồi ạ.

- Lúc đánh đuổi Hồ Mị Ly, ông ấy bị trúng đạn dẫn đến thương tật, không lâu sau thì mất.

Trần chân nghe xong chỉ biết thở dài tiếc nuối, tức giận nói:

- Hồ tặc đáng ghét, tàn hại trung lương.

Bầu không khí bỗng trở nên buồn man mác.

Hồ Mị Ly tuy chỉ là hạng tiểu nhân bỉ ổi nhưng ỷ vào có Trần Quang Tông tin tưởng đã khiến cho nhà Trần phải đổ biết bao nhiêu là máu.

Trần Tí thấy cứ thế sẽ không tốt bèn đánh lạc hướng sang món đồ ăn hơi lạ mắt mà Nguyễn Trung đang dùng:

- Đây là gì vậy?

- Thưa bệ hạ, đây là bánh tráng, hay còn gọi bánh đa, làm từ gạo, gọn nhẹ dễ mang theo mình.

- Bởi vì trong lúc đi tuần dọc dãy Trường sơn, không tiện nấu nướng nên hạ thần thường mang theo bên mình để ăn kèm cùng thịt thưng, dần dà quen vị nhớ mùi.

Nguyễn Trung vừa nói vừa chỉ xuống dưới mâm gần đó, có người đang cuốn bánh tráng nhúng nước với nhân thịt thưng bên trong.

Bánh tráng vốn là một món ăn phổ biến ở thời hiện đại, nhưng thế giới này vẫn chỉ được lưu truyền quanh khu vực miền trung nên Trần Tí chưa gặp bao giờ.

Trần Tí thấy tò mò nên bảo:



- Món này trẫm chưa ăn bao giờ, để trẫm nếm thử xem.

Nhưng viên quan đằng sau vội nói:

- Bệ hạ, thịt thưng này là thịt heo, loại thịt hạ đẳng, tôn quý như bệ hạ không dùng được.

- Nếu bệ hạ muốn, thần có chuẩn bị thịt bò thưng hảo hạng ở nhà, sẽ mang tới ngay ạ.

Trần Tí nghe vậy thì sững người:

- Thịt heo là hạ đẳng?

- Đúng vậy, cao quý nhất là thịt dê, sau đó đến thịt bò, còn thịt heo hạ đẳng, giá rất rẻ, quan lại không bao giờ dùng.

Ở thế giới này, bởi vì các tộc phương bắc như Hung Nô, Mông Cổ hùng mạnh thường xuyên ăn thịt cừu, thịt dê nên chúng trở thành loại thịt hạng sang.

Giống như ở hiện đại thì người ta nghĩ thịt bò sang trọng hơn cũng chỉ vì các cường quốc yêu thích nó.

Và nhà Trần bị ảnh hưởng từ phương bắc cũng xem thịt heo là hạ tiện, chỉ dành cho gia nô, bình dân.

Đây cũng là lý do dọc đường dân chúng chỉ tặng dê cho vua chứ không thấy heo đâu cả.

Nhưng Trần Tí đã tiếp xúc với những video thời hiện đại, biết thịt heo có thể làm vô số món ăn ngon nên không hề khinh thường mà ngồi xuống, lấy một cuốn bánh nhân thịt thưng ăn ngon lành.

- Các khanh ăn được, trẫm cũng ăn được, cùng nhau xông pha chiến trường sao lại phân chia hạ tiện, cao quý.

Đây là những gì Trần Tí nói, ngay lập tức nhận được sự quý mến của tất cả binh sĩ.

Các tướng lĩnh thấy cả vua cũng như vậy liền bỏ thịt dê xuống và gia nhập vào bữa tiệc thịt heo.

Vốn dĩ họ chỉ định làm dáng cho Trần tí xem nhưng không ngờ thịt heo quay, thịt luộc mắm tôm cùng những món khoái khẩu khác khiến họ ăn mãi không dừng.

Nhiều vị tướng ăn xong liền quyết định trong lòng kể từ giờ sẽ đặt thêm thịt heo vào mâm cơm.



Họ thầm nghĩ “đến của vua cũng có thể ăn được thịt heo, mình chỉ là quan, mắc gì lại không được?”

Cũng từ đây, thịt heo trở thành một món ăn phổ biến trong võ tướng và sau đó lan rộng ra toàn vương triều nhà Trần, góp phần ổn định phần nào về khả năng cung ứng thịt trong nước.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Giữa lúc ăn uống tiệc tùng, Trần Tí đột nhiên thấy ám hiệu của Mật Viện.

Anh giả vờ như thường, bảo có việc rồi đi ra ngoài một lát.

Tất nhiên là sẽ có lính theo bảo vệ nhưng tất cả đều đáng tin và chỉ đứng từ xa.

Một người đàn ông tầm tuổi trung niên, tướng mạo bình thường bước ra quỳ xuống hành lễ:

- Bệ hạ, thần Đỗ Tử Linh xin tham kiến.

- Đứng dậy đi, việc ta giao cho ái khanh thế nào rồi.

- Nhờ hồng phúc của bệ hạ, chúng thần đã thành công thu thập được tình báo về bố trí quốc phòng, tình hình dân sinh xã hội của Hồ tặc.

- Kính mong bệ hạ xem xét.

Trần Tí nhìn lại, ở bên cạnh ông ta quả thật có một chiếc rương cỡ vừa, bên trong ắt hẳn chứa nhiều tài liệu.

Trần tí tỏ ra rất hài lòng:

- Mật Viện quả nhiên danh bất hư truyền.

- Chỉ trong thời gian ngắn đã làm xong việc khó như vậy.

- Ái khanh yên tâm, trẫm sẽ trọng thưởng.

- Bây giờ không phải lúc nói nhiều, để khi nào tới Phú Yên và ổn định trận địa, trẫm sẽ triệu kiến riêng.

- Dạ, thần xin cáo lui!

Đối phương bái tạ rồi lanh lẹ chuồn mất.

Người đàn ông trông có vẻ tầm thường đó là một trong ba chỉ huy sứ của mật viện, phụ trách tình báo về loạn đảng ở trong nước.

Sau đó, Trần Tí để binh lính đưa những tài liệu này vào trong lều của mình, chờ họ rời khỏi rồi để trợ lý hồng quét phân tích, số liệu hóa thông tin.

Chỉ trong thời gian ngắn, gần như toàn bộ bố trí và sức mạnh quân sự của Hồ Mị Ly nằm ngay trước mắt Trần Tí.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.