Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 150: Một mẻ hốt gọn



Chương 150: Một mẻ hốt gọn

- Mọi thứ đã được bố trí đâu vào đó, cửa thành đều nắm trong tay của chúng ta.

- Chỉ cần thượng quốc đúng hẹn t·ấn c·ông, chắc chắn việc lớn sẽ thành.

Trần Vệ Kiện lộ rõ âm mưu cấu kết ngoại bang Thiên Long Quốc, bán nước vì tư lợi.

Bên phía Thiên Long Quốc đã biết trước kế hoạch, gật đầu:

- Ngài yên tâm, chúng tôi càng mong mỏi hơn việc công chiếm Định Long.

- Chiến sự lâu dài cũng khiến hoàng đế tức giận.

Đây là lời nói thật, nhưng chưa đầy đủ.

Trên thực tế, Thiên Long Quốc huy động một lượng nhân lực, vật lực khổng lồ để cung cấp cho cuộc chiến này, mục tiêu ban đầu là nghiền nát Đại Việt, tạo uy thế cho triều đình phương bắc.

Nhưng sức chiến đấu của nhà Trần quá ngoan cường, Dưa Lạc, Xiêm cùng Nguyễn Vương yếu như cọng bún, dẫn tới chiến sự kéo dài.

Mà tình hình Thiên Long Quốc lúc này cũng không quá tốt, dân đói tràn lan, khởi nghĩa khắp nơi, Thiên Long Quốc thực sự là không muốn kéo dài cuộc chiến thêm nữa.

Đây chính là lý do Trần Tí chưa bao giờ sợ hãi liên quân đông đảo của Thiên Long Nhân xâm lược vì bản thân Thiên Long Quốc nuôi không nổi.

Lương thực, vật tư dành cho gần một trăm năm mươi vạn quân viễn chinh là con số khổng lồ mà người bình thường chẳng bao giờ tưởng tượng ra nổi.

Không phải lúc nào nhiều người cũng mạnh, còn phải tùy vào tình hình thực tế nữa.

Những người khác tuy không rõ tình hình nội bộ Thiên Long Quốc nhưng thông qua nhiều nguồn tin tức cũng biết quyết tâm của họ, gật đầu đồng ý.

- Chư vị!

- Chúng ta hôm nay đồng mưu đại sự vì diệt trừ gian tặc Trần Tí, bảo vệ sĩ phu, dân lành khỏi những cuộc tàn sát.

- Ta đề nghị cùng nhau nâng chén, tỏ rõ quyết tâm vì chính nghĩa mà chiến.

Trần Vệ Kiện đưa ra đề nghị được mọi người hưởng ứng nhiệt tình, gã ta quay sang nói với lính canh bên ngoài:

- Quân bay, mang rượu vào đây!



Bốn bề vắng lặng, không có câu trả lời.

Trần Vệ Kiện bỗng có cảm giác xấu, đang muốn xông ra ngoài thì bỗng một nhóm thể nhỏ xì xì tia lửa lăn lóc vào trong căn hầm.

Cùng lúc đó cánh cửa hầm bị đóng sầm lại ngay tức khắc khiến người trong phòng kinh ngạc.

Một vài người nhận ra vật thể kỳ lạ dưới chân, hốt hoảng la thất thanh:

- Là hỏa cầu, hỏa cầu, chạy mau!

- Chạy mau, nổ banh xác hết!

Chúng liều mạng tông vào cửa, vào tường, ra sức cào cấu trong tuyệt vọng nhưng không hề có tác dụng gì cả.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một chuỗi t·iếng n·ổ trầm đục dưới căn hầm vang lên, bởi vì khu vực này khá vắng người và tầng hầm cách âm tốt nên không mấy người chú ý tới.

Ở bên trên, Lý Sơ lạnh lùng tuyên chỉ:

- Trần Vệ Kiện cùng với những quan viên sau đây… phạm tội phản quốc.

- Tử hình ngay tại chỗ, lấy đó làm gương.

Ở phía sau lưng Lý Sơ là xác của những lính canh thân cận bên cạnh Trần Vệ Kiện, tất cả bọn họ đều bị g·iết c·hết trong im lặng với một chát cứa ở cổ.

Thuộc hạ bên cạnh nhỏ giọng báo cáo:

- Bẩm đại nhân, cửa thành đã bị khống chế, lực lượng phản bội chủ chốt đã bị thanh trừ.

- Nhưng phản tặc nắm giữ lâu ngày, không chắc liệu còn cất giấu gián điệp ở đâu nữa hay không?



- Hơn nữa, chỉ còn một canh giờ trước khi Thiên Long Quốc tổng lực t·ấn c·ông, chúng ta nên làm gì đây

Vấn đề này khiến Lý Sơ cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Trên lý thuyết, lựa chọn tốt nhất của anh ta hiện tại là vứt bỏ thành Bắc Ninh cho những tướng lĩnh còn lại thủ thành, bản thân hồi kinh tâu với Trần Tí về sự việc xảy ra nơi đây.

Bởi vì chủ tướng làm phản, giặc sắp đánh tới, hiện tại đã không có thời gian chỉnh đốn q·uân đ·ội chuẩn bị thủ thành.

Dù sao nhiệm vụ của Mật Viện là bắt giữ phản tặc chứ không phải trực diện chiến đấu với Thiên Long Quốc, không ai trách tội anh ta được.

- Nhưng nếu vậy thì kinh đô Định Long nguy mất.

- Bệ hạ đã tin tưởng ta như thế, lẽ nào ta lại sống tạm bợ, chỉ lo cho mình.

Lý Sơ là được Trần Tí trực tiếp thăng chức, có ơn tri ngộ.

Hơn nữa, anh tin tưởng vững chắc Trần Tí là chân mệnh thiên tử, một lòng thề quyết trung thành, đặt lợi ích của Trần Tí lên trên tính mạng bản thân.

Anh không biết Trần Tí bí mật bố trí kế hoạch vây quét lực lượng liên quân này dẫu Bắc Ninh có thất thủ nên thầm nghĩ phải cố thủ bằng mọi giá.

- Bây giờ không thể huy động toàn bộ đại quân thủ thành, vì trong số này không thiếu phần tử ngầm trung thành với Trần Vệ Kiện.

- Nếu để họ biết Trần Vệ Kiện đ·ã c·hết thì có thể sẽ làm phản tại chỗ, thằng khốn này giả vờ giả vịt mua chuộc lòng dân quá giỏi.

- Các quan chức chủ chốt đều bị g·iết trong hầm, cấp phó chưa chắc đã trong sạch, không có thời gian điều tra, chỉnh đốn.

- Tức thật, thời gian quá gấp, không kịp điều chỉnh.

Lý Sơ vò đầu suy nghĩ một lát, bỗng nghĩ tới một cách.

Càng nghĩ, Lý Sơ càng cảm thấy cách này tuy hơi nguy hiểm nhưng là cơ hội duy nhất, bắt đầu ra lệnh:

- Lập tức mang theo lệnh của bệ hạ điều động năm trăm cấm vệ quân mang theo toàn bộ thuốc nổ, pháo tới cổng thành.

- Liên hệ với các tướng lĩnh trung thành với bệ hạ, giao cho họ nhiệm vụ đi tới doanh trại, ổn định và thanh lọc q·uân đ·ội.

Cấm vệ quân là lực lượng đặc thù không lệ thuộc hoàn toàn vào Trần Vệ Kiện, nhân số tuy ít nhưng độ trung thành cực cao.

Tòa thành Bắc Ninh đang vội vàng xáo động trong sự thầm lặng c·hết chóc.



Quân đội Thiên Long Quốc ở bên ngoài không biết điều này.

Dưới sự che chở của màn đêm thăm thẳm, năm vạn quân của Thiên Long Quốc bí mật tiếp cận dưới sự dẫn đầu của Lý Hiến.

Bọn họ đều mang trên mình áo giáp nhẹ, v·ũ k·hí gọn gàng, lặng lẽ tiếp cận cổng thành theo từng nhóm nhỏ.

Dựa theo ước định, binh lính của Trần Vệ Kiện sẽ bí mật mở cổng thành đón họ vào trong, sau đó nhanh chóng đánh chiếm doanh trại, phối hợp với đội quân Việt gian thanh trừng trung lương.

Đây chỉ là lực lượng tiên phong mở đường, đại quân hơn trăm vạn người chuẩn bị ở phương xa, một khi kế hoạch thuận lợi sẽ lần lượt lao tới.

Cách làm này rõ ràng cho thấy Lý Hiến là một người hiểu thực chiến quân sự.

Chiến trường thực tế không giống mở máy chơi game, chỉ cần click chuột một cái là xong.

Càng đông người thì càng khó quản lý và kiểm soát q·uân đ·ội, thậm chí xuất hiện tình trạng chỉ huy không nổi, tự giẫm đạp lên nhau mà c·hết là chuyện thường.

Những cảnh dàn quân đông đến hàng trăm vạn người rồi ồ ạt lao lên chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Hơn nữa, làm sao mà Lý Hiến chắc chắn giao kèo phản quốc của Trần Vệ Kiện là sự thực và không bị triều đình Đại Việt phát hiện.

Nên việc phân ra nhồi đợt lính vào thành là điều cực kỳ cần thiết.

Đến sát cửa thành, Lý Hiến không lộ mặt ra mà ẩn nấp trong đại quân, đồng thời ra lệnh cho thân tín giả tiếng chó sủa bảy lần và mèo kêu chín lần.

Đây chính là ám hiệu được thống nhất từ trước.

Sau năm phút, bên trên tường thành xuất hiện áp hiệu bằng tiếng tắc kè và cú vọ, kèm theo đó là tiếng kịch kịch cổng thành được mở ra.

Lý Hiến vui mừng!

Mặc dù không hiểu vì sao đối phương não tàn đến mức tin tưởng vào lời hứa của đám quan văn dối trá nhưng chỉ cần mở cửa thành là tốt.

“Miễn là đừng bố trí cạm bẫy gì.”

Lý Hiến thầm nhủ trong lòng, sau đó cẩn thận để binh lính xếp hàng vào thành.

Còn bản thân ông ta thì vẫn cẩn thận ẩn nấp, đây là nguyên tắc thống soái của Lý Hiến, đặt an toàn tướng lĩnh lên cao nhất.

Từng người, từng người đi qua, ngay lúc Lý Hiến nghĩ rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, chẩn bị hú kèn cho lực lượng tiếp viện đằng sau tiến tới thì bỗng biến cố xảy ra!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.