Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 151: Tạm thời đẩy lui



Chương 151: Tạm thời đẩy lui

Ầm!

Mặt đất bên dưới cổng thành bỗng p·hát n·ổ, thổi bay một mảng lính đập vào hai bên cổng thành.

Đoàng, đoàng!

Tiếng súng vang lên nhiều phía, liên tục có binh lính Thiên Long Quốc ngã xuống trong vũng máu.

Cùng lúc đó, từ trên tường thành vang lên tiếng chuông cảnh báo, đèn đuốc được dựng lên hàng loạt chiếu sáng cả tòa thành.

- Sập bẫy rồi!

- Phục kích, g·iết sạch Thiên Long tặc!

- Giết!

- Mau truy kích!

Bên tai văng vẳng những tiếng kêu la om sòm hỗn loạn bằng tiếng Việt khiến Lý Hiến run rẩy, sợ hãi!

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng cho thấy phía Đại Việt không hề có ý định làm phản mà muốn gài bẫy g·iết c·hết binh lính Thiên Long Quốc.

- Là cạm bẫy!

- Mau rút lui!

- Đây là cạm bẫy của kẻ địch!

Lý Hiến khôn ngoan nấp đằng sau xe công thành, đi đầu rút lui, đồng thời ra lệnh cho đại quân theo sau.

Gã ta lúc này không kịp suy nghĩ vì cái gì mà Trần Vệ Kiện lại không màng sống c·hết của con trai đang làm con tin tại doanh trại Thiên Long Nhân, gã chỉ biết phải nhanh chóng rút lui, tránh thiệt hại tối đa có thể.

Bởi vì Lý Hiến chỉ đạo không vội vã vào thành và chuẩn bị trước nên q·uân đ·ội Thiên Long Quốc không chịu tổn thất nhiều, bỏ lại vài trăm bộ t·hi t·hể liền rút lui đến đại quân phía xa.

Mặc dù dáng vẻ chạy bạt mạng có phần thảm nhưng thiệt hại thực tế không lớn.

Đến lúc hội họp với Triệu Tiết, Lý Hiến vội vàng báo cáo tình hình.

- Tướng quân, thành Bắc Ninh là một cái bẫy!



- Bọn họ bố trí binh lính phúc kích với thuốc nổ và súng sống.

- Hừ, thằng chó Trần Vệ Kiện này!

Triệu Tiết tức giận đúng đùng, xoay người ra lệnh:

- Đem con trai của nó ra băm cho chó ăn, xương nghiền thành tro rải vào hố xí!

Nói đoạn, Triệu Tiết quay sang khen ngợi:

- May mà có Lý tướng quân cẩn thận hơn người nên chúng ta mới thoát được âm mưu của ngụy Trần.

- Đại nhân quá khen, đều là nhờ đại nhân dạy bảo.

Hai người ở đó “con hát mẹ khen hay” mà không biết rằng nơi tường thành, Lý Sơ đang ngồi phịch xuống đất cảm ơn trời đất.

Trên thực tế, toàn bộ lực lượng phòng ngự trên tường thành chỉ hơn một ngàn người.

Chỉ cần Thiên Long Quốc thực sự t·ấn c·ông thì chắc chắn thành Bắc Ninh chống đỡ không nổi.

Thuốc nổ chỉ lâm thời kịp đặt vội vài gói, súng ống cùng bó đuốc để một người cầm hai ba cái nhằm đánh lừa quân địch.

Lý Sơ đặt cược rằng quân giặc tưởng nhầm bản thân bị Trần Vệ Kiện bán đứng, phục kích, bỏ chạy ra khỏi thành Bắc Ninh.

Và lần này, Lý Sơ đã đánh cược đúng.

Cũng không thể trách tướng lĩnh Thiên Long Quốc ngu dốt, bất cứ ai làm việc lén lút, đột nhiên bị người khác chĩa súng, chĩa đuốc bao vây cũng nghĩ bản thân rơi vào bẫy, quay đầu bỏ chạy.

Đây là phản ứng bình thường mà chắc chắn ai cũng sẽ làm, trừ khi đoán được bên phía Đại Việt không có đủ lính phòng thủ.

Lý Sơ nhổm người dậy, nhìn về phía đại quân trùng trùng điệp điệp của Thiên Long Quốc phương xa, họ đang rút lại để chuẩn bị ngày mai công thành.

- Ta đã làm tất cả có thể rồi!

- Bây giờ là lúc xử lý tàn đảng còn sót lại của Trần Vệ Kiện.

Trước đó, Lý Sơ không dám điều động binh lính thủ thành cũng vì sợ đám phản tặc ẩn mình.

Hiện tại, Trần Vệ Kiện c·hết mất xác trong hầm chưa ai biết, chỉ cần Mật Viện cùng Cấm Vệ Quân cẩn thận bắt giữ tướng lĩnh thì sẽ tạm thời ổn định được mười vạn quân phòng thủ, chuẩn bị cho ngày mai.



Lý Sơ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Thiên Long Quốc sẽ để yên cho thành Bắc Ninh.

Sớm thôi, Bắc Ninh sẽ phải đối mặt với những trận chiến ác liệt, thảm thiết.

Bầu trời đêm trên thành Bắc Ninh nhanh chóng trôi qua cùng với những nhóm nhỏ chạy hối hả.

Sáng sớm, người dân thành Bắc Ninh đột nhiên phát hiện rất nhiều khuôn mặt biến mất, đồng thời đường phố có bầu không khí căng thẳng đầy áp lực.

Liên tục có binh lính tuần tra gào khản giọng công bố lệnh giới nghiêm:

- Tướng Quân Vệ Kiện có lệnh, giới nghiêm toàn thành!

- Tướng quân có lệnh, giới nghiêm toàn thành!

Những người dân tuy có phần lo lắng vì tình hình căng thẳng nhưng nghe nói là lệnh của tướng quân “nhân nghĩa” Trần Vệ Kiện liền im lặng tuân thủ.

Họ không biết rằng, người mà họ tin tướng đã biến mất vào tối hôm qua trong yên lặng cùng với hàng trăm tướng lĩnh thân tín.

Đây là quyết định của Lý Sơ.

Hiện tại, một khi để người dân và binh lính phát hiện Trần Vệ Kiện là kẻ bán nước và đ·ã c·hết thì chắc chắn hỗn loạn sẽ xảy ra, niềm tin chiến thắng cũng bị lung lay.

Chưa nói đến việc sẽ có nhiều người chưa thể tin ngay được Trần Vệ Kiện lại là kẻ bán nước, chỉ riêng việc ảnh hưởng sĩ khí đến từ việc chủ tướng đầu hàng địch là đủ để khiến sức phòng thủ thành Bắc Ninh giảm hơn một nửa.

Bởi vì thành q·uân đ·ội nhà Trần hiện tại sử dụng chủ yếu lực lượng q·uân đ·ội địa phương điều ra từ nông dân, rất cần sĩ khí để chiến đấu.

Vậy nên dù biết Trần Vệ Kiện là phản tặc, Lý Sơ vẫn buộc phải che giấu vì đại cục, chỉ có thủ lĩnh lực lượng Mật Viện cùng Cấm Vệ Quân là biết chuyện gì đang diễn ra.

Lúc này, anh ta đứng ở trên đài cao, bình tĩnh nhìn tướng lĩnh trước mặt và nói:

- Tình thế nguy cấp, mong rằng phó tướng Ngô Xuyên đại nhân có thể ra sức chống giặc, đáp đền tổ quốc.

- Nhưng mà…

Ngô Xuyên là một người có vẻ ngoài tương đối khờ khạo, hiền lành, khuôn mặt, thậm chí có phần hơi thiếu tự tin.

Nếu là bình thường, Lý Sơ sẽ không đặt trọng trách lên vai một người như vậy vì quá mạo hiểm.

Nhưng sau khi thanh lọc lại bộ máy, hầu như tướng lĩnh cấp cao đều có dính dáng đến Trần Vệ Kiện hết, buộc lòng Lý Sơ phải đưa Ngô Xuyên ào vị trí chủ tướng.



- Ngô tướng quân!

- Ngài hãy tự tin lên, ngài là tướng lĩnh được bệ hạ tin tưởng, được tướng quân Trần Vệ Kiện tin tưởng.

- Bạn bè tin tưởng ngài, gia đình tin tưởng ngài, bệ hạ tin tưởng ngài!

- …

Lý Sơ nắm chặt vai Ngô Xuyên, bắt đầu một bài thuyết giáo tẩy não.

Dần dần, Ngô Xuyên có đủ sự tự tin hơn, mở miệng tự nói:

- Ta làm được!

- Ta là tướng lĩnh thiên tài!

- Ta là tướng quân nhà Trần!

- Dăm ba thất phu phương bắc sao dám x·âm p·hạm nước nam, g·iết!

Bị Lý Sơ chém gió khen một hồi, Ngô Xuyên cảm giác mình có thể dẫn quân đánh tới Bắc Kinh.

Nhìn thấy Ngô Xuyên có ý chí chiến đấu trở lại, Lý Sơ thở phào nhẹ nhõm nhìn ra bên ngoài tường thành.

Bãi đất trống vốn thẳng cánh cò bay nay chất đầy quân giặc lít nha lít nhít không thấy đường chân trời.

Dàn hàng phía trước nhất là trận địa Máy Bắn Đá cùng đại pháo.

Trong đó Máy Bắn Đá chủ yếu của Mông Nguyên, đại pháo do Thiên Long Quốc cầm ra.

Ở hai bênh cánh, Lính bộ binh, cung binh, kỵ binh dàn thành nhiều nhóm nhỏ vừa bảo vệ trận địa, vừa chuẩn bị t·ấn c·ông tùy theo chủ tướng điều khiển.

Chỉ cần nhìn xuống là đã thấy áp lực đến nghẹt thở đè vào người.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Tổng binh lực có thể chiến đấu hiện tại của liên quân Thiên Long – Mông Nguyên rơi vào khoảng hơn một trăm vạn quân.

Trong đó, sắp trận tiền tuyến chỉ có khoảng mười vạn quân, số còn lại tập trung ở phía sau nghỉ ngơi, giữ sức chờ tham chiến nếu phía trước thiếu người.

Chỉ có kẻ ngốc mới dồn trăm vạn đại quân nhao nhao xông lên cùng một lúc.

Khả hãn Mông Cổ Oa Khoát Đài đứng trên đồi cao, cưỡi ngựa, dùng ống nhòm quan sát toàn bộ trận hình.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.