Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 149: Mưu đồ bán nước



Chương 149: Mưu đồ bán nước

Trần Tí hiểu ý của hoàng hậu, bởi vì phụ nữ là phải yếu, ưu ái quá nhiều cho phụ nữ sẽ dẫn tới nam giới cảm thấy bất công, ngừng lạo động, bỏ trốn, vân vân khiến quốc gia suy yếu.

Bạn không thể dùng tấm bảng “bình đẳng giới” để ngăn cản gót giày của ngoại bang giẫm đạp lên quê hương.

Ngay cả thời hiện đại, những quốc gia như Nhật Bản, Ukraine vì dân số nữ nhiều hơn nam nên luôn luôn gặp khó khăn về lực lượng lao động, nguồn mộ lính, phải đi thuê từ nước ngoài.

Đó là lý do dù có nhiều nữ hoàng tài năng từ Á sang Âu, trong và ngoài nước đều không thể phá vỡ tư tưởng trọng nam khinh nữ trên toàn quốc vì nó liên quan tới tồn vong dân tộc, quốc gia.

- Hoàng hậu yên tâm, ta sẽ suy tính kỹ càng trước khi hành động.

Trần Tí nhỏ giọng an ủi, đồng thời liếc mắt nhìn về thành Bắc Ninh.

Anh đang đặt hi vọng vào chiến dịch quân sự với đám giặc phương Bắc.

Chỉ cần thành công khiến đám giặc phương bắc không rảnh tay can thiệp vào Đại Việt thì Trần Tí sẽ phát động cải cách toàn quốc, xây dựng một đế chế hùng mạnh.

Anh không tin Đại Thanh sau khi chinh phục Thiên Long Quốc sẽ tuân thủ hiệp ước, gìn giữ hòa bình, anh chỉ tin vào người dân Đại Việt và bản thân sẽ đủ sức quét sạch giặc phương bắc và mọi kẻ thù địch sau khi cải cách.

Đôi mắt chờ mong chất chứa hi vọng hướng lên ánh trăng tròn sáng rực ngày rằm tháng bảy.

Tương truyền, tháng bảy là ngày cánh cửa địa ngục mở ra để cho cô hồn, dã quỷ, linh hồn người mất trở lại dương gian.

Mọi người đều bày tiệc cúng cô hồn, dã quỷ để mong không bị hãm hại, oán trách.

Trần Vệ Kiện, tướng lĩnh chủ quản toàn bộ thành Thái Nguyên cũng tin vào điều này, làm nhiều mâm cúng cô hồn đề huề trải rộng từ nhà ra phố.

Sau khi cúng xong, ông ta còn sai tôi tớ đem rải hết đồ cúng cho dân chúng “giựt cô hồn”.

Nhìn thấy cảnh dân nghèo chen chúc, xô đẩy nhau c·ướp lấy từng cái bánh, cái oản, trong lòng Trần Vệ Kiện lại nổi lên cảm giác ưu việt.

- Đám tiện dân ngu dốt, giống như heo chó giành giật nhau vì miếng ăn.

- Đáng đời tiện dân!

Vừa nói, gã ta vừa cười nhếch mép lộ rõ vẻ khinh bỉ.



Ít ai ngờ rằng, “người tốt” Trần Vệ Kiện trên thực tế lại xem dân chúng như heo chó.

Vẻ bề ngoài “yêu dân như con” chỉ là giả tạo nhằm tạo thế để sau này tranh lấy ngôi vị hoàng đế.

Nhà Trần có thói quen để hoàng tộc chiếm lĩnh chức vụ cao trong q·uân đ·ội nhằm đảm bảo an ninh, quốc phòng, ổn định trật tự.

Những vị trí chủ chốt hầu hết đều nắm trong tay của người họ Trần, đây cũng là tổ chế giúp giữ vững giang sơn.

Trần Vệ Kiện là một đối tượng thuộc nhóm người này, hắn ta là hoàng tộc họ gần, xét theo vai vế gọi Huyền An hoàng hậu bằng dì.

Trong thời gian kháng chiến chống liên quân Thiên Long Quốc, Nguyên Mông, Hậu Kim, nhà Trần huy động thanh niên, trai tráng trong dân chúng lại để phòng thủ, chiến đấu kịch liệt.

Sau khi rút quân từ Ải Tiên Quan, Bắc Ninh trở thành phòng tuyến quan trọng hàng đầu, tụ tập hầu hết binh lực còn lại của nhà Trần, tổng cộng gần mười vạn quân.

Bởi Trần Vệ Kiện biểu hiện khá tốt, lại là dòng dõi hoàng tộc nên được thống nhất giao cho trọng trách nắm giữ mười vạn đại quân cùng tòa thành huyết mạch.

Đang thời chiến nên Trần Vệ Kiện được nắm luôn cả quyền hành chính, đây là chính sách thường thấy thời chiến nhằm đảm bảo sức chiến đấu của q·uân đ·ội.

Trần Vệ Kiện nhờ đó trở thành thổ hoàng đế tại Bắc Ninh,.

Nhưng hoàng tộc nhà Trần không ngờ được Trần Vệ Kiện vốn ghen ghét Trần Tí, bí mật liên hệ với sĩ phu Bắc Hà móc nối cùng Thiên Long Quốc, âm mưu chiếm ngai vàng.

Sĩ phu Bắc Hà đã tài trợ cho Trần Vệ Kiện một số lớn lương thực nhằm mua chuộc dân tâm, tiến tới mượn binh Thiên Long quốc để lật đổ Trần Tí.

Chờ tới khi lên ngôi thì tìm cách hất cẳng Thiên Long Nhân, độc bá quyền lực.

- Thiên Long Quốc?

- Chỉ là một đám ngu xuẩn dễ bị lợi dụng.

- Khí hậu Đại Việt ẩm ướt khó chịu, độc chướng tràn lan, chẳng lẽ chúng còn định c·ướp nước ta hay sao?

Ở đằng sau Trần Vệ Kiện, một sĩ phu khoanh tay thưa chuyện.

Ông ta là Bùi Kiệm, một trong những sĩ phu hàng đầu Bắc Hà.



Về phần “độc chướng” là khái niệm do Thiên Long Nhân đặt ra để giải thích cho các trận thảm bại tại Đại Việt.

Giặc phương bắc nhiều lần muốn xâm lấn đất Việt nhưng đều bị nhân dân Đại Việt anh dũng đánh bại một cách nhục nhã.

Và tất nhiên chúng không muốn thừa nhận bản thân yếu kém hơn người Việt.

Khi về nước, để chống chế cho những thất bại này, Thiên Long Nhân liền bịa ra độc chướng, nói rằng Đại Việt dựa vào khí độc, d·ịch b·ệnh khiến Thiên Long Nhân chịu không nổi chứ đánh trận Thiên Long Nhân “dũng mãnh vô địch”.

Mặc dù đây chỉ là nói quá, bốc phét để thoát tội nhưng nhiều quan văn mù quân sự lại tin thật, tưởng rằng Đại Việt chỉ biết dựa vào “độc chướng”.

Trong số đó có Bùi Kiệm, vậy nên ông ta mới tin tưởng bản thân có thể đuổi đi Thiên Long Quốc sau khi lật đổ Trần Tí thành công.

Trần Vệ Kiện không đáp lời, hơi liếc mắt nhìn Bùi Kiệm và nói sang chuyện khác:

- Các vị đã chuẩn bị hội họp chưa?

- Chỉ còn hai canh giờ nữa là tới thời điểm ước hẹn với Thiên Long Nhân.

Mặc dù không phải tướng tài kinh thiên động địa gì nhưng tối thiểu Trần Vệ Kiện cũng biết đám Thiên Long Nhân chỉ bốc phét, chém gió bậy bạ chứ làm gì có “độc chướng, lam chướng” nào ngăn nổi trăm vạn đại quân.

“Chỉ có đám quan văn đần độn mới tin vào những lời xằng bậy ấy.”

Đây là suy nghĩ thật ở trong lòng Trần Vệ Kiện.

Nhưng anh ta cũng có lý do của riêng mình để bất chấp tất cả bắt tay với Thiên Long Quốc.

Ngôi vị hoàng đế đầy thèm thuồng khiến con người ta khó lòng giữ được bình tĩnh.

Bùi Kiệm không biết điều ấy, cười nói:

- Tất cả đều đã tụ họp tại căn cứ, chờ qua đêm nay thì Đại Việt này sẽ là của chúng ta!

Trần Vệ Kiện gật đầu xoay người:

- Mời Bùi đại nhân dẫn đường!



- Mời!

Họ không chú ý tới có những bóng đen thấp thoáng nơi xa đang chăm chú dò xét hướng đi của bọn họ.

Bộ quần áo màu đen dần hòa vào trong bóng tối thăm thẳm, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.

Sau tầm mười phút đi đường, Trần Vệ Kiện cùng Bùi Kiệm tới được một căn hầm bí ẩn dưới lòng đất.

Bên trong tổng cộng tồn tại mười người khác đang đợi, có tới ba kẻ ngoại quốc là Thiên Long Nhân thắt bím tóc, đại diện Hậu Kim, đại diện Mông Nguyên.

Bởi vì bí mật tụ hội nên Trần Vệ Kiện không mang theo nhiều binh lính, chỉ có hai thân vệ canh gác bên ngoài.

Dù sao hắn ta cũng tự tin toàn bộ thành Bắc Ninh đều nằm trong khống chế của bản thân.

Thấy Trần Vệ Kiện tới, đám người Thiên Long Nhân vội vàng đứng dậy chắp tay chào:

- Chào tướng quân, à không phải nói là An Nam vương chứ.

- Sau đêm nay, ngài sẽ trở thành vua nước nam.

- Sao như vậy được, bây giờ ta vẫn là một tướng lĩnh bình thường thôi, mọi người quá lời rồi.

Hai người khách sao với nhau theo khuôn phép của văn hóa Á Đông.

Thời điểm này, các phong tục như bắt tay của phương tây chưa phổ biến ở châu á, phần lớn vẫn sử dụng phương thức chào hỏi từ xa, ít đụng chạm tay chân.

Sau khi chào hỏi với đặc phái viên đến từ Thiên Long Quốc, Trần Vệ Kiện quay sang chào hỏi sơ với những người còn lại.

- Chào giám quân!

- Chào quan khâm sai!

- Chào châu phán!

Nếu người ngoài ở đây nhìn thấy thì sẽ phải kinh ngạc vì tập trung toàn bộ quan lớn của thành Bắc Ninh, mỗi người ở đây bước ra ngoài đều là nhân vật dậm chân một cái khiến Bắc Ninh rung chuyển.

Nay tập trung lại ở đây, chắc chắn là bàn việc lớn.

Và đúng thật là việc lớn, thậm chí rất lớn!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.