Tiếng vỗ tay và hoa tươi trải dọc theo tuyến đường từ cổng thành bước vào.
Nhiều nhà giàu có thậm chí còn đ·ốt p·háo chúc mừng.
Tiếng cười nói, bàn tán xôn xao, nhộn nhịp như lễ tết.
Từ phía xa, Trần Tí đã nhìn thấy những lá cờ phấp phới của vương triều nhà Trần.
Anh đã làm được lời hứa với muôn dân trăm họ, bình định Hồ tặc, diệt Khô Máu Đỏ, thống nhất đất nước.
Dù rằng vẫn đang còn uy h·iếp từ giặc phương Bắc nhưng dân chúng hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của hoàng đế có thể dễ dàng đánh bại ngoại bang.
Từ lúc lập quốc tới hiện tại, nhà Trần chưa bao giờ e ngại bất kỳ giặc ngoại xâm phương bắc nào.
Đối thủ của nhà Trần luôn là việt gian bán nước, thói xa hoa dâm dật bị l·ây n·hiễm từ Thiên Long Quốc.
Trần Tí ngồi xe ngựa đi đầu đoàn lính vào thành, trong đầu suy nghĩ linh tinh về quốc gia đại sự cho tới khi nhìn thấy Huyền An hoàng hậu thì mới hoàn hồn.
Hoàng hậu cùng với các vị đại thần ra khỏi cửa thành ngay lúc sáng sớm để chờ đón vị hoàng đế vĩ đại hùng dũng khải hoàn trở về.
Với sự nghiệp và công tích vĩ đại mà Trần Tí đã làm được chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, các viên quan ít nhiều đều tỏ ra kính nể hơn hẳn so với hồi anh dứt áo ra đi.
Lâu ngày không gặp, hoàng hậu càng thêm phần trưởng thành, chững chạc.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, cử chỉ tao nhã, càng ngày càng ra dáng mẫu nghi thiên hạ.
Có điều ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô ngần là những nỗi muộn phiền trầm lặng dưới đáy biển khơi.
Trần Tí cho dừng đoàn người lại, đích thân bước xuống dắt tay hoàng hậu lên ngồi với mình.
Cử chỉ ân ái cứ như thể muốn rải “cẩu lương” tung tóe khắp nơi.
Những đại thần khác chỉ có thể dùng đôi mắt hâm mộ, ước ao từ xa.
Trần Tí cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hoàng hậu, vuốt ve âm yếm bờ vai mỏng manh khiến cô đỏ mặt.
Huyền An hoàng hậu tuy trên danh nghĩa đã là vợ của Trần Tí nhưng trên thực tế rất ít có cơ hội tiếp xúc thân mật vì tuổi tác.
Đã thế lại còn xa cách lâu ngày mới gặp nên trên thực tế giữa hai vợ chồng họ chỉ giống cặp đôi mới tập yêu, dễ ngại ngùng.
Cảm giác đ·iện g·iật chạy dọc cơ thể khiến đôi má hồng hào ngọt ngào cứ như trái đào chín mọng trên cành.
Nếu để đại thần, tướng lĩnh nhìn thấy vị hoàng hậu sắt đá, lấy thân nữ nhi mười hai tuổi đè ép quý tộc Định Long không dám làm loạn lại có dáng vẻ thẹn thùng, yếu đuối thế này chắc phải há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Tí không nói nhiều, ôm hoàng hậu vào lòng và nói:
- Nàng vất vả rồi!
Chỉ bốn từ, nhưng giống như chất chứa biết bao nhiêu tình cảm dồn nén, mở rộng trái tim của Huyền An hoàng hậu.
Cô thả lỏng cả người, tựa vai lên ngực Trần Tí, đôi mắt rơm rớm vì cảm động nhưng lại cố gắng kìm nén.
Ít ai biết được trong khoảng thời gian này cô đã phải trải qua những gì để giữ vững hậu phương cho chồng ra tiền tuyến.
Quý tộc đáng ghê tởm, ngoại bang rục rịch, việt gian xảo quyệt, dân chúng đói khổ, Huyền An cố gắng xử lý tất cả mọi chuyện, không để ảnh hưởng tới Trần Tí nơi xa, giúp anh vững tâm giải quyết Hồ tặc cùng Dưa Lạc.
Đôi vai gầy yếu kia phải gánh vác biết bao nhiêu trọng trách mà đáng lý không nên để một cô gái chịu đựng.
Trần Tí vuốt tóc hoàng hậu, trong lòng thầm nhủ:
“Yên tâm, anh đã trở về rồi, sẽ không để ai bắt nạt em nữa đâu.”
Bởi vì là nói trong lòng, Trần Tí dùng ngôn ngữ hiện đại.
Thông qua báo cáo từ Mật Viện, Trần Tí biết rõ thời gian qua, hoàng hậu đã phải chịu áp lực khổng lồ thế nào.
Trần Ngỗi thanh trừng phe đối lập, quan văn đòi nghị hòa, tướng lĩnh muốn lương thảo, tiền bạc thiếu thốn, vật tư khan hiếm, dân chúng đói kém, gian thương trục lợi.
Nghĩ tới lúc đó, bản thân mình bỏ đi xuống phía nam, quẳng hết tất cả mọi thứ lại cho hoàng hậu, Trần Tí cảm thấy xấu hổ cực kì.
Nhưng anh bắt buộc phải làm thế mới có thể nắm giữ đại quân trong tay, trở thành một vị hoàng đế thực sự để bảo vệ người mình yêu quý.
Đôi mắt Trần Tí sắc lạnh, trầm giọng hạ lệnh cho đoàn quân tiếp tục diễu hành vào kinh thành.
Đầu tiên, đập vào mắt là những người dân nô nức phấn khởi hò reo vẫy cờ.
Tất cả đều vui mừng hớn hở, thật lòng tươi cười nhưng Trần Tí chú ý thấy nhiều cửa hàng trước kia buôn bán bình thường nay lại đóng cửa im lìm.
Quần áo của dân chúng kinh đo tuy không đến nỗi rách mướp nhưng cũng chẳng phải may mới gần đây mà cất giữ đã lâu.
Tất cả cho thấy kinh tế không được ổn cho lắm.
Thời cổ đại, kiến thức về kinh tế học tương đối sơ sài nên ít người chú ý tới những chi tiết này nhưng Trần Tí thì khác.
Các tài liệu của trợ lý Hồng giúp ích cho anh rất nhiều trong việc học tập kiến thức ở thời hiện đại.
Tiếp đó, anh quay lại nhìn vào các đại thần ra chào đón mình.
Trước đó không chú ý, bây giờ nhìn lại mới thấy các phe phái trong triều đình được phân chia rất rõ ràng.
Đầu tiên là quan văn, thuần một sắc gầy yếu hoặc bụng bự, đứng riêng một hàng với sự dẫn đầu của tể tướng Trần Ngỗi và các sĩ phu nức tiếng.
Bên phía đối diện là quý tộc, vương hầu có địa vị cao từ nhỏ, được rèn giũa đầy đủ từ võ nghệ, lễ nghi, văn học, ngậm thìa vàng ngay từ khi sinh ra, đa phần trai xinh gái đẹp.
Tất nhiên, phe quý tộc do Vương Ân cầm đầu, ở đất Định Long này, không có bè phái, đội ngũ thì khó lòng mà sống yên ổn.
Nhắc tới quý tộc, Trần Tí lại nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết sảng văn ở hiện đại.
Nếu dựa theo tình tiết mì ăn liền thì kiểu gì trong quý tộc cũng toàn là ăn chơi đàng điếm, rồi kéo nhau phản quốc, “ngớ ngẩn” để lộ bằng chứng bán nước để cùng nhau xuống âm phủ mở party cho nhanh.
Nhưng thực tế khác với tiểu thuyết, quý tộc hầu hết đều là nhân tài quan trọng của quốc gia, bề ngoài luôn luôn biểu hiện trung thành tận tâm, không thể phân biệt là giả vờ hay thật nếu chỉ quan sát sơ bộ.
Đôi lúc Trần Tí cũng muốn giống nhân vật chính sảng văn lắm, liếc mắt một cái phát hiện ai là việt gian ngay.
Nhưng tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, có mắt thần cũng không siêu như thế được.
Ngay cả các tướng lĩnh q·uân đ·ội do thái úy Trần Đức Độ đứng đầu cũng có thể làm phản.
Dựa theo mật viện cung cấp, các tướng lĩnh q·uân đ·ội bày trò vơ vét tiền của dân, một số thậm chí có trao đổi bằng thư từ với Thiên Long Quốc.
Nhưng bề ngoài vẫn khó mà nói rằng đó là phản quốc hay chỉ là kế phản gián của quân địch.
Quan sát cả một canh giờ, Trần Tí tới tận hoàng cung mà vẫn không có bất kì manh mối rõ ràng nào.
- Hôm nay trẫm hơi mệt, cần nghỉ ngơi một lát.
- Các khanh nếu không có việc nguy cấp thì để ngày mai thượng triều.
Trần Tí mỉm cười nói chuyện, giống như hoàn toàn không có vấn đề phải lo lắng trong lòng.
Tể tướng kiêm giám quốc Trần Ngỗi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, cúi đầu cáo lui theo những người khác.
- Chúng thần tuân chỉ!
Chờ quan viên đi hết, Trần Tí thay đổi sắc mặt, không còn cười đùa vui vẻ nữa mà để cho hoàng hậu đi nghỉ trước rồi triệu tập mật viện.
- Bẩm bệ hạ, trong khoảng thời gian bệ hạ rời kinh, trên phố nhiều lần xuất hiện gièm pha phụ nữ không được can thiệp triều chính, ảnh hưởng đến danh dự của hoàng hậu.
- Chúng tiểu nhân truy tra thì phát hiện đến từ các nho sinh, thư viện.
- Bẩm bệ hạ, cấm vệ quân và binh lính bảo vệ kinh đô xuất hiện trạng thái bất thường, không hề tăng cường giá·m s·át, kiểm tra nơi cửa thành dù quân địch đã xuất hiện ở khu vực lân cận.
- Bẩm bệ hạ, hai nước giao chiến, tể tướng Trần Ngỗi hạ lệnh cấm thông thương với địch quân để đề phòng gián điệp, nhưng nhiều thương nhân vẫn lén lút mua bán với Thiên Long Quốc, cụ thể có” nhà họ Hoàng, họ Lương…
- Bẩm bệ hạ, c·ấm v·ận lâu ngày, kinh tế suy yếu, vật giá lên cao, nhiều thương nhân cảm thấy không nên chọc giận thiên triều, số khác tăng giá gấp nhiều lần để trục lợi.