- Ở đây nhiều người như vậy, nếu đúng là có oan khuất, ắt hẳn sẽ hiểu cho khanh.
Trong thâm tâm, Trần Tí đã sớm phán Lý Thông có tội.
Bất kể Lý Thông trả lời thế nào, Trần Tí đều sẽ đuổi cổ về quê, giam lỏng tới c·hết.
Lý Thanh Thanh tố cáo đã tạo ra đầy đủ chứng cớ để Trần Tí xử đẹp Lý Thông.
Chẳng qua Trần Tí muốn xem thử gã ta định khua môi múa mép thế nào, đồng thời thử nghiệm chiêu trò “xung đột” và “thông hôn” để phá vỡ liên minh quý tộc từ bên trong hay không.
Lý thông không hề biết điều đó, m·ưu đ·ồ lươn lẹo lấp liếm sai phạm của mình.
- Bệ hạ, đầu tiên là về công lao của Thạch Sanh trong c·hiến t·ranh với nhà Hồ.
- Thần thật sự không hề biết gì cả, việc luận công ban thưởng là do các vị đại nhân làm, thần chỉ nhận lệnh từ triều đình.
- Được sự tin tưởng, phân công của triều đình, thần chỉ có thể vâng theo mệnh lệnh, ra sức đền đáp quốc gia.
- Đối với việc Thạch Sanh gặp phải, thần hoàn toàn không biết gì cả, cúi xin bệ hạ minh xét.
- Chỉ riêng về Chằn Tinh, thần thực sự đã làm sai.
- Nhưng thần làm như vậy cũng là vì tình thế ép buộc.
- Cha của thần đã cao tuổi, thần không đành lòng để ông ấy tù tội.
“What?”
“Sao lại có cha của Lý Thông nhảy ra?”
Trần Tí hơi giật mình với mạch não của Lý Thông, trên đầu hiện ra ba dấu chấm hỏi, không lẽ còn có thể bảo "theo lệnh cha mà làm việc"?
Cha của Lý Thông đứng ra quỳ xuống:
- Bẩm bệ hạ, tất cả tội lỗi là do thảo dân gây ra.
- Vốn dĩ Lý Thông chỉ có lòng tốt mang giúp Chằn Tinh tới nơi trước hộ Thạch tráng sĩ.
- Nhưng bởi lão già này nổi lòng tham, muốn để con trai lập thêm công lao nên lén giấu giếm và để ghi công bằng tên nó.
- Bệ hạ, tiểu dân cũng đã gần xuống lỗ, cả cuộc đời chỉ trông chờ vào con trai làm rạng rỡ tổ tiên nên mới nhất thời ngu xuẩn, làm việc sai trái.
- Thần biết tội, nguyện nhận tất cả trừng phạt.
- Chỉ mong bệ hạ minh xét, quả thật con trai tiểu dân hoàn toàn không biết, mọi tội lỗi đều do một mình lão gây ra.
- Khi biết việc này, nó đã muốn tự nhận lỗi với bệ hạ nhưng vì sợ bộ xương già của lão không chịu nổi cực hình nên mới đứng ra che giấu.
- Tất cả là tội lỗi của lão, tội lỗi của lão.
Cha của Lý Thông quỳ mọp xuống đất, cả khuôn mặt đều là nước mắt nước mũi.
Từng tiếc nấc đến nghẹn ngào phát ra khiến người khác không thể không mủi lòng.
Ở bên cạnh, Lý Thông cũng quỳ xuống khóc lóc:
- Bệ hạ, cha có tội, con phải trả, đây là lẽ trời vậy.
- Cha của thần tuổi cao sức yếu, gần đất xa trời, nếu chịu ngục hình ắt hẳn không chịu nổi.
- Đại Việt ta luôn luôn coi trọng chữ hiếu, thần không thể đứng nhìn cha mình vào chỗ c·hết, tự nguyện xin lấy thân chịu phạt thay cha.
Chỉ với dăm ba câu nói, Lý Thông đã xoay chuyển câu chuyện từ một kẻ ích kỷ, tư lợi, lừa gạt người khác để chiếm đoạt công lao thành đứa con hiếu thảo liều mình cứu cha.
Biểu diễn của hai cho con nhìn thật đến nỗi khiến nhiều phu nhân, thiếu nữ mủi lòng cảm động, lấy khăn tay lau nước mắt.
Trần Tí cũng bị kỹ năng biểu diễn của cha con Lý Thông làm kinh ngạc.
Nếu bản thân anh ở vị trí của Lý Thông sẽ không thể nào nghĩ ra biện pháp ngụy biện ấy.
Ở thời hiện đại, một đứa con hiếu thảo sẽ không có quá nhiều tác dụng trước thẩm phán, cùng lắm là xử theo mức nhẹ nhất trong khung.
Phạm luật là phạm luật.
Nhưng thời cổ đại thì khác, nho gia chủ trương lấy lễ trị thiên hạ, một đứa con hiếu thảo sẽ được giảm nhẹ tội đi rất nhiều, thậm chí miễn phạt, ban thưởng để thuận dân tâm.
Tất nhiên, không thiếu lão cáo già biết được bản chất vụ việc như thế nào nhưng quy tắc trong quan trường là phải bao che lẫn nhau, chống lại “tiện dân” như Thạch Sanh.
Ai phá vỡ sẽ bị xem thành dị đoan, quan văn và quý tộc sẽ liên hợp lại đuổi khỏi triều đình vĩnh viễn.
Lý Thông hiểu rất rõ những điều này, để ông ta ghi nhớ lễ, nghĩa, trí, tín thì khó chứ quy tắc chốn quan trường gã thuộc nằm trong lòng bàn tay.
Lý Thanh Thanh tức đến run người, vươn tay lên chỉ vào Lý Thông nhưng không nói ra lời.
Cô thừa biết bản tính Lý Thông là người như thế nào nên không hề bị mắc lừa.
Đáng tiếc những người khác thì không như vậy.
Trần Toản tuy cảm giác kỳ kỳ nhưng cũng không lên tiếng.
Thạch Sanh thì khỏi cần bàn, thậm chí còn chảy nước mắt, cảm thấy Lý Thông thật là một người tốt, điển hình thật thà, khờ khạo đến đáng thương.
“Ha ha ha, bây giờ ta ở trong mắt người khác là đứa con hiếu thảo, dùng đạo đức để b·ắt c·óc pháp luật.”
“Ắt hẳn bệ hạ sẽ niệm tình ta vì cứu cha mà xử nhẹ, thậm chí sẽ trọng dụng về sau.”
“Văn lấy nho loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm, chiêu này dùng thật là thích.”
Cúi mặt xuống đất, ở góc độ không ai nhìn thấy, khuôn mặt của Lý Thông lộ ra vẻ tự mãn đến mức có phần điên cuồng.
Hắn tự cho mình là người thông minh nhất, tính toán được mọi việc không sót một chi tiết nào.
Ngay cả vụ việc Lý Thanh Thanh đứng ra tố cáo cũng vậy, đều đã trong dự kiến trước của hắn nên sớm nghĩ cách phối hợp giữa hai cha con để lấp liếm.
“Con điếm Thanh Thanh này, chờ đó!”
“Chờ tao chiếm được chức gia chủ rồi sẽ gả mày cho lão già tám mươi tuổi bị thọt, làm nô làm tỳ.”
“Còn thằng Thạch Sanh nữa, mày đừng hòng sống yên ổn với tao, không đưa mày vào tù thì tao làm con mày luôn.”
Lý Thông điên cuồng chửi rủa trong lòng, hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Tí mới hơn mười tuổi có thể nhìn thấu được trò lừa gạt của mình.
Hắn càng không biết Trần Tí đã sớm bố trí một đòn trí mạng ở sau.
Và đòn trí mạng đó chính là người của gia tộc họ Lý.
- Bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn nói!
Từ phía sau, Lý Hải, trưởng họ của gia tộc họ Lý, đồng thời cũng đang làm châu trưởng Khánh Hòa đứng ra chắp tay tâu chuyện.
Tất cả những người khác, bao gồm cả Lý Thông đều nghĩ rằng Lý hải sẽ đứng ra hỗ trợ đỡ lời.
“Lão già này tính ra còn đủ khôn, sau này chiếm quyền rồi tha mạng cho lão, mình thật là nhân từ.”
Lý Thông tự sướng trong lòng, hoàn toàn không biết trong tay áo của Lý Hải có mật chỉ của Trần Tí.
Nội dung trong mật chỉ rất đơn giản: “Ban hôn cho Thạch Sanh và Lý Thanh Thanh”.
Đúng vậy, trong chỉ thị của Trần Tí không nhắc gì đến Lý Thông dù chỉ một chữ.
Nhưng Lý Hải ngay lập tức hiểu được tính toán của Trần Tí, đó chính là bóp c·hết Lý Thông, đưa Thạch Sanh lên và liên hôn với nhà họ Lý thông qua Lý Thanh Thanh.
Kết quả vụ việc này sẽ là nhà họ Lý tiếp tục phát triển, tạo thành thế cân bằng với nhà họ Phạm, đồng thời còn cho thấy dân thường như Thạch Sanh cũng có thể leo lên cao, phá vỡ thế độc quyền của quý tộc.
Đối với tổng thể quý tộc thì đây là thiệt hại nhưng riêng Lý Hải và gia tộc họ Lý thì lãi chặt.
Người thông minh không cần nói nhiều lòng vòng, Lý Hải đứng ra dõng dạc:
- Bẩm bệ hạ, vốn dĩ là đồng tộc với nhau, thần không muốn đứng ra làm kẻ ác tố cáo.
- Nhưng thấy k·ẻ g·ian buông lời xằng bậy, m·ưu đ·ồ mê hoặc các vị đại nhân, dối trên lừa dưới, khi quân phạm thượng nên không thể tiếp tục giữ im lặng.
- Đầu tiên là về vấn đề công lao của Thạch Sanh trong lúc truy quét nhà Hồ.
- Trong lúc luận công ban thưởng, Lý Thông đã cố ý giấu giếm công lao của Thạch Sanh, sau đó thông qua hối lộ cho một số quan viên để chiếm đoạt nhằm thăng quan, tiến chức.
- Những quan viên này bao gồm Nguyễn Văn Thường, Nguyễn Xuân Phú, vân vân.
- Tất cả đều đã nhận tội, cung khai và nộp lại số tiền tang vật, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
- Thần đã mang tới đây, bệ hạ có thể ngự lãm bất kỳ lúc nào.