Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 130: Ngự trạng và biện luận



Chương 130: Ngự trạng và biện luận

Hai canh giờ sau.

Ngay trước thời điểm thực hiện lễ tế nguyên thái tử Trần Duệ, một bản ngự trạng đột nhiên xuất hiện gây xôn xao.

- Thần Trần Toản tố cáo Lý Thông dối trên lừa dưới, khi quân phạm thượng!

- Chằn Tinh là do Thạch Sanh mạo hiểm lên núi săn bắt nhưng khi xuống núi đã bị Lý Thông dùng âm mưu lừa gạt, c·ướp đoạt công lao.

- Ngoài ra, trong cuộc chiến với quân Hồ, Thạch Sanh nhiều lần lập công lao, đủ để phong tước vị nhưng lại bị Lý Thông c·ướp đoạt, đến nay vẫn chỉ là dân thường.

- Vương triều nhà Trần ta luôn xem trọng thưởng phạt phân minh, cúi xin bệ hạ phân xử, trả lại công bằng cho Thạch Tráng Sĩ!

Trong một công đường đơn giản, Trần Toản quỳ một chân, chắp tay tâu với Trần Tí.

Ở đằng sau là Thạch Sanh và Lý Thanh Thanh quỳ cúi đầu.

Thực ra đáng lý Trần Toản không nên trực tiếp tham gia nhưng vì tình đồng chí cùng kề vai chiến đấu với Thạch Sanh nên tức giận đích thân đứng ra tố cáo.

Dù sao Trần Toản vẫn còn rất trẻ, tràn đầy nhiệt huyết về một thế giới công bằng, công chính.

Anh dùng ánh mắt giận dữ nhìn sang kẻ tiểu nhân bỉ ổi ở bên cạnh.

Ngược lại Lý Thông vẫn lộ vẻ thong dong, không có chút nào sợ hãi việc bị tố cáo.

Ngồi trên ghế cao, Trần Tí quay sang hỏi:

- Lý Thông, những điều Trần Toản nói có thật không?

- Bẩm bệ hạ, không có chuyện như vậy!

- Thần một tấm lòng son, nhật nguyệt chứng giám, cúc cung tận tụy vì nhân dân đến c·hết mới thôi.

Lý Thông ngửa đầu thở dài, vẻ mặt giống như trung thần nghĩa sĩ.

Khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt cá sấu, khiến cho những người xung quanh không biết rõ, tin như thật.

Trần Tí nhìn xung quanh, thầm than Lý Thông quả giỏi lọc lừa, xảo trả.



Thực tế không giống tiểu thuyết, kẻ xấu đều giả vờ làm người tốt chứ chẳng ai oang oang cái mồm tự khoe mình làm điều xấu xa, thiếu điều khắc hai chữ “kẻ ác” lên trán.

Người đời sau đọc sử cứ tưởng các ông vua ngu si chẳng biết gì nên mới bị gian thần lừa gạt chứ thực tế người đương thời khó lòng phân biệt được ai thẳng ai gian.

Giống như lúc này, nếu Trần Tí không biết trước Lý Thông là người như thế nào, lén điều tra thì chưa chắc đã biết đang giả vờ.

Nhưng Trần Tí không vội vạch trần ngay mà hỏi dò:

- Vậy các ngươi có bằng chứng gì để chứng minh hay không?

Trần Toản nghe vậy, chắp tay thưa:

- Bẩm bệ hạ, những thợ săn đi theo Thạch Sanh có thể làm chứng.

Lý Thông cười gằn:

- Đội thợ săn đó đều là anh em thân thiết với Thạch sanh, lời chứng làm sao mà tin được.

- Các ngươi nhìn kỹ xem, Thạch Sanh mặc quần áo sạch sẽ, trên người không một chút vết bẩn, trông có giống dũng sĩ mới đi bắt quái vật về không?

- Ngược lại là ta, tay chân đều có v·ết t·hương, ai thật ai gian, nhìn phát biết liền.

Trần Toản và Thạch Sanh vốn nghĩ bản thân có lý, tưởng rằng chỉ cần gặp bệ hạ tố cáo là sẽ giành lại công lý nên không chuẩn bị quá nhiều.

Không ngờ họ dễ dàng bị Lý Thông đổi trắng thay đen dễ dàng như vậy, ngơ ngác không nói được lời nào.

Đặc biệt là Thạch Sanh, anh không ngờ chính vì mình tin lời Lý Thông đi tắm rửa sạch sẽ lại thành cái cớ để chúng công kích, cắn ngược lại.

Nhân cơ hội, Lý Thông tiếp tục thở dài ngẩng mặt lên trời:

- Lý mỗ vốn chỉ một lòng muốn giúp đỡ, trừ bạo an dân, chưa từng có suy nghĩ về công lao, bổng lộc.

- Vốn dĩ nếu các ngươi muốn thì ta cũng chẳng ngại nhường công nhưng các ngươi lại vì một chút lợi lộc mà q·uấy r·ối đến bệ hạ, tội đáng c·hết ngàn lần.

Những người xung quanh bị Lý Thông dẫn dắt một hồi, cảm thấy Lý Thông không giống nói láo:

- Nghe có vẻ đúng nhỉ, châu phó quan to thế nào, cần gì phải c·ướp c·ủa một thợ săn quèn?



- Chính xác, làm gì cũng phải nói chứng cứ, bây giờ không có bằng chứng nào chứng minh Lý đại nhân làm sai cả.

- Hừ hừ, đúng là dân đen, thấy lợi hám mắt.

- Lý đại nhân quang minh lỗi lạc, địa vị cao thượng, sao lại làm ra chuyện như vậy được.

Tất cả mọi người nghị luận nghiêng hẳn về một bên.

Đây là chuyện cực kỳ dễ hiểu, dù sao Lý Thông là quan to, lại đang đắc thế, cho dù có biết rõ là sai phần lớn vẫn sẽ thiên vị để nịnh bợ.

Chưa nói đến bản thân Lý Thông tính toán kỹ lưỡng, khiến mọi lời buộc tội của Thạch Sanh và Trần Toản trở nên vô dụng.

Ngay lúc này, Lý Thanh Thanh cắn răng đứng dậy:

- Bẩm bệ hạ, tiểu nữ xin có một lời!

Lý Thanh Thanh hơi cúi đầu, ngồi chờ Trần Tí định đoạt chứ không dám vội nói trước.

Mặc dù Đại Việt không xem thường phụ nữ nghiêm trọng như Thiên Long Quốc nhưng cũng không dễ để bất kỳ một cô gái nào tùy tiện gặp mặt, tâu chuyện với vua.

Có thể nói Lý Thanh Thanh vì Thạch Sanh đã liều mình, dùng thân con gái để đứng ra đối kháng lại cả định kiến xã hội và gian thần.

Chỉ chờ có thế, Trần Tí liền nở nụ cười:

- Lý đại tiểu thư, mời nói xem!

- Bẩm bệ hạ, tuy rằng đội thợ săn của Thạch tráng sĩ không thể làm chứng nhưng vẫn còn công sai trong trạm dịch, họ có thể biết rõ lên núi, ai không.

- Chỉ cần cố gắng điều tra, khẩu cung cũng có thể làm bằng chứng.

- Ngoài ra, ngay ở hiện tại cũng có cách để chứng minh ai là người bắt Chằn Tinh, chỉ cần bệ hạ cho phép mượn Chằn Tinh và sân bãi một lát.

Mọi người nghe vậy, tỏ vẻ hoài nghi vì rõ ràng việc này làm sao có bằng chứng được.

Chẳng lẽ chằn tinh còn lên bật rap bằng tiếng Việt chứng minh ai bắt mình?

Lý Thông nhíu mày, lão ta không sợ Thạch Sanh chất phác hay Trần Toản trẻ trâu nhưng tương đối e ngại Lý Thanh Thanh thông minh tài trí.



Đang lúc Lý Thông muốn ngăn cản thì Trần Tí đã lên tiếng:

- Ngươi cứ nói đi, trẫm chuẩn tấu.

Quả nhiên, Lý Thanh Thanh nở nụ cười khiến Lý Thông lo lắng.

- Tâu bệ hạ, Chằn Tinh tuy không có trí khôn như con người nhưng cũng biết cách nói ra chân tướng.

- Bản thân Chằn Tinh có một tập tính là cực kỳ mang thù, chỉ cần đánh nó một lần, nó sẽ ghi nhớ và truy đuổi đến cùng trời cuối đất.

- Vậy nên tiểu nữ đề nghị dùng một sân bãi lớn, lấy xích sắt khóa chân Chằn Tinh vào cọc, phân biệt để Lý đại nhân và Thạch Tráng Sĩ ở hai hướng khác nhau.

- Chằn Tinh lao về phía ai đầu tiên, người đó chính là kẻ thù của nó.

- Xích sắt sẽ đảm bảo không để Chằn Tinh gây nguy hại.

Phương án thử nghiệm của Lý Thanh Thanh được đưa ra lập tức khiến nhiều người sáng mắt lên.

- Đúng rồi, tại sao không nghĩ ra nhỉ?

- Chằn tinh nổi tiếng hung giữ, thù dai, cách này có thể dùng được.

- Chỉ là có hơi nguy hiểm nhưng xích sắt giữ chân đảm bảo cùng nhiều người xung quanh thế này, không có gì phải sợ.

Nếu như ở thời hiện đại, phương pháp thí nghiệm kiểu này sẽ không được coi làm bằng chứng.

Nhưng đây là cổ đại phương đông, xã hội cực kỳ trọng tình nghĩa, những phương pháp có phần “khôn vặt” thế này vẫn được công nhận.

Lý Thông thở dài, hắn biết bản thân đã thua một keo, không chờ Trần Tí ra lệnh thử nghiệm liền chủ động nhận sai:

- Bẩm bệ hạ, việc tới nước này, thần cũng xin thừa nhận Chằn Tinh quả thật do Lý Thông bắt được.

Vừa nói, Lý Thông vừa quỳ xuống sát đất, rưng rưng nước mắt:

- Bệ hạ, thần tội đáng c·hết muôn lần, nhưng sự việc quả thật có nguyên do riêng, thần mong có một cơ hội để được phép giải thích.

Lý Thông cực kỳ thông minh, hắn biết một khi bắt đầu thí nghiệm của Lý Thanh Thanh thì bản thân sẽ c·hết không có chỗ chôn.

Chỉ riêng tội khi quân phạm thượng là đủ để chém đầu mười sáu lần.

Vậy nên cuối cùng gã lựa chọn trực tiếp thú tội, tìm cơ hội lấp liếm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.