Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 129: Cổ tích



Chương 129: Cổ tích

Ngay lúc Thạch Sanh buộc phải chấp nhận bị đưa về nha môn thì bỗng có hai người rượt đuổi xông tới.

Chạy phía trước là một chàng trai trẻ tuổi, vẻ mặt hốt hoảng, liên tục ngoái nhìn lại đằng sau, nơi có một cô gái tóc tóc thắt bím, trang phục nữ tỳ đang la hét:

- Có trộm!

- Có k·ẻ t·rộm!

- Mau bắt lại!

Nữ tỳ tuy là phái yếu nhưng chạy đuổi rất gắt, khiến cho tên trộm hoảng loạn xông vào giữa đám người nha dịch và Thạch Sanh.

Theo lý mà nói, nha dịch hiển nhiên phải có trách nhiệm ngăn cản tên trộm, bắt về quy án.

Nhưng bởi đám nha dịch này thừa biết mấy tên trộm hoạt động ở đây đều có bang phái ở sau lưng.

Mà bang phái lại được bảo kê bởi thế gia vọng tộc.

Mặc dù không tới mức nghiêm trọng như ở miền nam nhưng cũng đủ để đám nha dịch biết không nên xen vào chuyện của người khác.

Vậy là một trò hề xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nha dịch cố ý tránh đường cho tên trộm chạy đi, giống như kiểu t·rộm c·ắp trả lương cho họ.

Tên trộm mắt thấy nha dịch ngoan ngoãn như thế liền tăng tốc bỏ chạy với nụ cười trên môi.

Hắn quên mất ở đây còn một người không phải nha dịch.

Ầm!

Cánh tay rắn chắc của Thạch Sanh đẩy ngang trước mặt tên trộm.

Đối phương theo quán tính đâm thẳng vào, khuôn mặt giống như tông phải bê tông cốt thép bị biến hình, toàn thân dưới tiếp tục lao về phía trước rồi ngã ngửa xuống đất b·ất t·ỉnh nhân sự.

Vừa kịp lúc tỳ nữ ở phía sau đuổi tới cúi xuống giựt lại túi tiền và đạp cho mấy nhát.

- Tên trộm khốn kiếp, dám trộm tiền của đại tiểu thư.

Vốn dĩ nha dịch địch ra tay bắt cô gái trước mắt bằng tội h·ành h·ung người khác để cứu tên trộm, nhưng vừa nghe được hai chữ “tiểu thư” thì dừng lại.



Lúc này, các nha dịch mới chú ý đến đối phương là tỳ nữ nhưng ăn mặc khá tươm tất, hơn xa nhà người thường.

Hơn nữa da trắng, mịn, tươi non mơn mởn, nhìn là biết người của gia tộc lớn.

Chúng nhìn lẫn nhau, ăn ý dừng việc công khai bao che tên trộm một cách trắng trợn vì lo lắng sẽ đắc tội với quý tộc.

Quả nhiên, ngay sau đó một cô gái xinh đẹp mặc lụa là hảo hạng, có người hầu kề cận khoan thai tới chậm, vừa nhìn đã biết thân phận cao quý, không đụng vào được.

Cô ấy có khuôn mặt sắc nét, cái mũi cao cao, đôi mắt tươi sáng, dáng người nhỏ nhắn theo kiểu em gái mưa bé bỏng, đáng yêu dễ khiến các anh muốn ôm vào lòng che chở.

Mặc dù đẹp như thế, đám nha dịch không ai dám buông lời trêu chọc mà sợ hãi cúi đầu chào hỏi.

Bởi vì đối phương là Lý Thanh Thanh, con gái cưng, trưởng nữ gia tộc họ Lý.

- Xin chào Lý tiểu thư!

Lý Thanh Thanh hơi gật đầu xem như đáp lời lại, sau đó đến gần Thạch Sanh cảm ơn:

- Cảm ơn tráng sĩ đã giúp đỡ chặn lại tên trộm, tiểu nữ xin đa tạ!

Lý Thanh Thanh có biểu cảm trên mặt tương đối bình tĩnh nhưng chỉ có bản thân cô và Thạch Sanh biết giữa hai người đã quen biết từ trước.

Cách đây không lâu, Lý Thanh Thanh lên núi du lịch, không ngờ gặp phải sơn tặc chặn đường c·ướp c·ủa.

Ngay lúc nguy cấp thì Thạch Sanh vô tình đi ngang qua phát hiện, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Điển cố cổ lỗ sĩ được dùng nát bét này vẫn luôn có hiệu quả với những cô gái tuổi mới lớn nhiều mơ mộng.

Ai không thích có anh hùng, đại hiệp tới cứu giúp khi gặp nguy hiểm.

Kể từ đó, giữa hai người đã có một mối quan hệ mập mờ, ngầm hiểu với nhau dù chưa từng nói rõ ra vì chênh lệch địa vị.

Thạch Sanh tuy thật thà nhưng không có ngu, biết rằng lúc này mình đang gặp nguy hiểm nên cố ý kể rõ chuyện của mình cho Lý Thanh Thanh hỗ trợ giải oan:

- Đại tiểu thư không cần khách sáo, đây chỉ là việc mà bất cứ một người có lòng chính nghĩa nào đều sẽ làm.

- Đáng tiếc, ta b·ị b·ắt về nha môn để điều tra, không tiện nói chuyện lâu.



- Điều tra, điều tra chuyện gì?

Lý Thanh Thanh vội vàng nói.

Với tư cách là đại tiểu thư, trưởng nữ của nhà họ Lý, Lý Thanh Thanh biết rất rõ “Nha môn dễ tiến khó ra, loay hoay làm khó mất ba cây vàng”.

Bởi vậy nên Lý Thanh Thanh cố ý quay sang hỏi chuyện, ngăn cản nha dịch mang Thạch Sanh về nha môn ngay.

Theo lý mà nói, nha dịch không cần quan tâm đến “người ngoài” như Lý Thanh Thanh.

Nhưng ở miền trung này, nhà họ Lý là gia tộc hùng mạnh đứng hàng thứ hai, thậm chí gần đây vươn lên sánh ngang với nhà họ Phạm dựa vào quan hệ gần gũi với bệ hạ.

Có cho bọn chúng một trăm lá gan cũng không dám làm phật ý Lý Thanh Thanh, đành phải kể rõ mọi việc.

Sau khi kể hết, một tên nha dịch nói nhỏ vào tai Lý Thanh Thanh:

- Chuyện này là do quản gia của Lý Thông nhờ giúp đỡ!

Nha dịch suy nghĩ rất đơn giản, Lý Thông là người của nhà họ Lý, không lẽ nào Lý Thanh Thanh lại vì một thợ săn ven đường để ngáng chân.

Nhưng nha dịch còn rất non và xanh.

Đúng như Hồ Mị Ly nói, nội bộ các quý tộc chưa bao giờ hòa bình.

Lý Thanh Thanh đúng là chị họ của Lý Thông nhưng không hề thân thiết một chút nào.

Trước kia, cha của Lý Thông từng có t·ranh c·hấp với cha của Lý Thanh Thanh về chức trưởng họ, kết quả cha của Lý Thanh Thanh là Lý Hải thành công chiến thắng làm trưởng họ, bị gia đình Lý Thông ngầm ghi thù trong lòng.

Bây giờ, Lý Thông lợi dụng việc Trần Tí vội vàng đánh đông dẹp bắc, phô trương tạo thế chiếm quyền của trưởng họ Lý Hải, thậm chí muốn bắt Lý Thanh Thanh làm công cụ thông gia, trao đổi lợi ích.

Thành ra Lý Thanh Thanh cực kỳ ghét Lý Thông, không những không nhượng bộ mà còn cố ý nói to lên:

- A, hóa ra là việc của Lý châu phó đại nhân!

- Nhưng mà dù có là Lý châu phó thì cũng đâu thể vu oan cho người vô tội.

- Ta xem Thạch tráng sĩ làm người thật thà, lòng mang chính nghĩa, không giống như kẻ làm ác.



- Không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào Lý châu phó làm chỗ dựa mà bắt người thế này thì vương pháp ở đâu?

Các nha dịch bị phản ứng của Lý Thanh Thanh làm cho giật mình, há hốc mồm.

“Cái quái gì thế này, Lý Thanh Thanh không phải cùng gia tộc với Lý Thông sao?”

“Tại sao lại cố ý kiếm chuyện đâm thọc cho dân đen nghe thấy?”

“Mấy chuyện trắng trợn phạm pháp thế này để xôn xao ai cũng biết thì không dễ xử lý.”

Đây là suy nghĩ trong đầu của chúng.

Không trách họ tầm nhìn hạn hẹp, làm sao mấy tên nha dịch có thể hiểu rõ đấu đá nội bộ của những gia tộc quyền quý hàng đầu.

Quả nhiên, khi nghe tới lý châu phó ỷ thế bắt người, đám đông xung quanh tò mò bu lại, bàn tán xôn xao.

Tâm lý hóng hớt của người Việt thuộc hàng top đầu thế giới nên chẳng mấy chốc câu chuyện đã gây nhốn nháo khắp phố, bất chấp nha dịch tìm cách xua đuổi, bịt miệng.

Chuyện ở đây vô tình gây chú ý của Trần Toản đang nhận nhiệm vụ thị sát, điều tra.

Khi nghe tin có nha dịch ức h·iếp dân lành, Trần Toản vốn nóng tính lập tức nhảy vào can thiệp.

Câu chuyện lúc này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đi theo hướng mà Lý Thông không đoán trước được.

Ở phương xa.

Tên trộm lúc nãy dẫn Lý Thanh tới chỗ Thạch Sanh không biết lén lút bỏ trốn từ lúc nào, nở nụ cười lẩm bẩm:

- Nhiệm vụ đã hoàn thành, có tướng quân và Lý đại tiểu thư ở đây, Thạch Sanh chắc chắn sẽ không sao.

- Đúng như dự kiến, chỉ cần tìm cách dẫn dụ trưởng nữ nhà họ Lý tới gần, làm vụ việc xôn xao thì Trần Toản tướng quân vốn tôn trọng chính nghĩa sẽ can thiệp.

- Bây giờ chỉ cần chờ họ đi cáo ngự trạng là mọi thứ sẽ đúng như kế hoạch.

- Bệ hạ quả là liệu sự như thần.

Nói xong, cậu ta choàng khăn lên đầu, biến mất giữa giòng người xô bồ, náo nhiệt.

Trên thực tế, cậu ta là người của Mật Viện, biết được mối quan hệ đặc thù của Thạch Sanh và Lý Thanh Thanh cùng tính cách Trần Toản nên bố trí sắp xếp một “câu chuyện cổ tích”.

Đôi khi những câu chuyện cổ tích xuất hiện không phải hoàn toàn ngẫu nhiên mà có bàn tay ở đằng sau thúc đẩy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.