Lý Thông cảm thấy những kẻ khác quá đần, chỉ có bản thân thông minh.
Nếu như không phải vì cần có một đội ngũ để người khác tin tưởng, Lý Thông chắc chắn sẽ không giải thích cho đám đần độn này mà một mình lén lút ă·n t·rộm công lao.
Trên thực tế, Lý Thông không phải là kiểu phản diện đần độn trong tiểu thuyết.
Hắn ta không rảnh mà bô bô cái mồm đi giải thích kế hoạch cho người khác nghe để vô tình bị “nhân vật chính” biết được.
Chủ yếu vì hắn muốn dùng công lao để dụ dỗ nhóm người đi cùng nhúng chàm, dù chúng có là thân tín, người hầu đi chăng nữa cũng cần phải dùng thủ đoạn.
Quả nhiên, nghe nói Lý Thông m·ưu đ·ồ lừa gạt hoàng đế, cả đám thuộc hạ sợ đến són ra quần.
Ở thời cổ đại, quyền lực của hoàng đế chí cao vô thượng, nếu không chuẩn bị trước có khi chính người hầu sẽ nhảy ra tố cáo Lý Thông để tránh tội tru di cửu tộc.
- Đại nhân, làm như vậy là khi quân!
- Thạch Sanh chắc chắn sẽ tố cáo chúng ta, khi đó rất nguy hiểm.
- Hừ, sợ cái gì!
- Thằng ngu Thạch Sanh đó tố cáo, chứng cứ đâu?
- Giữa thợ săn vô danh và châu phó quyền thế, các ngươi nghĩ mọi người sẽ tin ai hơn?
- Ta là ai, là châu phó, là thân tín trước mặt bệ hạ, các ngươi quên sao, ai dám nghi ngờ ta?
- Hơn nữa ai nói Thạch Sanh sẽ có cơ hội k·iện c·áo?
- Hắn mặc một bộ quần áo h·ôi t·hối dính máu, rõ ràng là giặc cỏ g·iết người, chắc chắn sẽ có quan sai chặn đường tra khảo, không khéo tù mọt gông.
[Thời xưa, những tù nhân phạm tội nặng sẽ được đeo gông trên cổ để đảm bảo không có khả năng uy h·iếp, gông được làm bằng gỗ, mang lâu có mọt.
Vậy nên cụm từ mọt gông ý nói ngồi tù rất lâu, tới mức gông bị mọt ăn hết.]
Lý Thông bắt đầu mập mờ ám chỉ hai vế.
Vế thứ nhất, củng cố việc bản thân được hoàng đế tin dùng để tăng tính thuyết phục.
Vế thứ hai thì cho thấy bản thân đã ngầm sắp xếp xử gọn Thạch Sanh, tiện thể tạo cho thuộc hạ một ấn tượng, nếu ngáng đường lý thông sẽ phải vào tù.
Đám thuộc hạ nhìn nhau, cuối cùng vẫn đồng thuận đi theo Lý Thông
Mà một khi đã nghe theo thì tức là tham gia vào tội khi quân, mở mồm ra sẽ b·ị c·hém đầu.
Lý Thông cười tà:
- Các ngươi đồng ý rồi thì coi như đồng mưu với ta, để lộ ra ta chưa chắc bị sao vì sẽ có bệ hạ che chở nhưng các ngươi nhẹ nhất cũng bay đầu.
Đây lại là một chiêu hù dọa nữa của Lý Thông.
Trần Tí thực sự không hề có liên quan gì đến Lý Thông cả, nếu bị lộ ra thì sẽ xử phạt Lý Thông như thường.
Nhưng đám người hầu không biết, tin là thật nên thấp thỏm đi theo, chúng cũng không có can đảm tố cáo vì tưởng rằng ngay của vua cũng bảo kê cho Lý Thông (bị lừa gạt).
Một canh giờ sau, nhóm người Lý Thông xuất hiện tại trước thành Đồ Bàn.
Lúc này tuy còn sớm nhưng đã có vô số quan viên, địa chủ, sĩ phu tụ tập chờ đợi.
Ai ai cũng cố gắng ăn mặc trang phục đẹp nhất, cử chỉ tao nhã, hiền lành.
Số lượng người cực kỳ đông đúc nhưng lại tương đối yên tĩnh.
Bởi vì tất cả bọn họ đều đang tập trung tinh thần chờ đợi đương kim hoàng đế.
Đây là sự thay đổi rất lớn so với trước kia mà chỉ người trong cuộc mới biết.
- Bất kể là hoàng đế hay dân thường, một khi đắc thế liền sẽ nhận vô số người bợ đỡ, trái lại thì vắng lặng, quạnh quẽ.
Trần Tí đứng ở trên cao, thở dài nhìn tất cả.
Lần trước, Trần tí đến các châu miền Trung, tuy rằng quan viên tỏ ra cung kính ngoài mặt nhưng không quá để trong lòng.
Bọn họ chỉ giả vờ một chút ở trước mặt Trần Tí còn sau lưng chẳng xem ra gì, không bao giờ có chuyện cẩn thận hành xử, từng câu nói, từng cử chỉ như hiện tại.
Nguyên nhân bởi vì thân phận của Trần Tí đã khác, thiết huyết đế vương nam phạt Hồ tặc, tây chinh Dưa Lạc, mang theo đại quân khải hoàn trở về.
Một vị vua bù nhìn chỉ có danh nghĩa khác hoàn toàn với đại đế cầm binh quyền, sát phạt trong tay.
Hiện tại, cho dù Trần Tí ngồi yên chẳng làm gì cũng sẽ không thiếu quý tộc, địa chủ lớn tìm cách nịnh bợ, theo hầu bên cạnh, nói đủ điều hay mà không cần Mật Viện bí mật rải tin đồn như hồi trước.
- Bệ hạ quả là anh minh thần võ, dùng một vạn quân đại phá chục vạn hùng binh của Hồ Mị Ly.
- Nghe nói bệ hạ dụng binh như thần, tiến quân như gió, khiến giặc trở tay không kịp.
- Một tuần nhập kinh, ba ngày diệt quốc, bệ hạ quả nhiên là chân mệnh thiên tử được trời cao chiếu cố.
Cho dù không có mặt Trần tí ở đây, vô số văn nhân, sĩ phu, quý tộc đều tranh nhau nịnh hót, tâng bốc.
Hiện tại Trần Tí hùng mạnh như thế, không mỏe miệng khen chắc chắn sẽ trở thành dị loại.
Đây chính là xã hội, là dòng đời, thứ đã khiến cho Hồ Mị Ly sa đọa và đánh mất bản thân.
Đúng lúc này, các quan viên nhìn thấy Lý Thông mang theo Chằn Tinh đi tới, xúm lại tò mò:
- Đây là con gì, trông thật quái dị!
- Chằn tinh, thân thể to lớn, đi đứng như người, có răng nanh, không sai, đúng là Chằn Tinh rồi!
- Người đi đầu hình như là Lý Thông, người của gia tộc họ Lý, tuổi còn trẻ đã làm châu phó.
- Nghe đầu đồn đại người này được bệ hạ ưu ái nên mới thăng chức nhanh như vậy.
- Thật sao, vậy phải tìm cách nịnh bợ à nhầm làm quen xã giao với người này mới được.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thông liên tục mập mờ ám chỉ bản thân được Trần Tí trọng dụng nên rất nhiều người biết và nịnh bợ.
Lý Thông thấy nhiều người tiếp cận mình, không hề sợ hãi chút nào mà bình tĩnh giao lưu.
Hắn ta cố ý khoe Chằn Tinh là công lao của mình, đi chậm lại cho nhiều người nhìn thấy để tạo thế, thậm chí còn giả vờ b·ị t·hương, chảy máu nhờ tìm đại phu, có thể nói tính toán, mưu mô đến cực hạn.
Nếu không phải Trần tí biết bản thân Lý Thông là người thế nào có khi cũng đã bị lừa.
Anh bình tĩnh ra lệnh cho người của Mật Viện:
- Bí mật sai người bảo vệ Thạch Sanh, không để gian tặc làm hại.
- Chuyển mật chỉ này tận tay gia chủ nhà họ Lý, đối phương tự biết phải làm gì.
Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ.
- Á, các ngươi muốn tạo phản sao?
Một tên nha dịch b·ị đ·ánh bay ngược ra phía sau, đập lưng vào tường.
Ở trước mặt hắn co tầm mười tên khác cũng b·ị đ·ánh tê cả người, nằm bò dưới đất.
Hung thủ gây ra những chuyển này không phải ai khác, chính là Thạch Sanh.
- Ta nói lại một lần nữa, v·ết m·áu này là của Chằn Tinh và thú rừng, ta không phải t·ội p·hạm g·iết người.
Thạch Sanh vốn biết võ, lại từng trải qua chiến trận nên dễ dàng đánh bại đám nha dịch chỉ biết bắt chẹt dân thường, thu hối lộ.
Khổ nỗi thân phận khác biệt, Thạch Sanh không thể thực sự ra tay nặng, nếu không dù có thật sự bị oan thì sau này cũng phải chịu phạt.
Cá nhân có mạnh tới đâu cũng sẽ e ngại triều đình.
Nha dịch biết điều này.
Bảo chúng lên núi bắt hổ, tìm Chằn Tinh thì khó, chứ bảo kiếm cớ bắt chẹt, hãm hại dũng sĩ trừ Hổ an dân thì quá đơn giản.
Quả nhiên, mắt thấy đối phương có sức mạnh phi thường, nha dịch bắt đầu lấy triều đình ra để mượn uy:
- Hừ, có phạm tội hay không thì phải về điều tra mới biết được.
- Đúng hay sai đều có triều đình tra rõ.
- Chẳng lẽ ngươi không tin bệ hạ, không tin triều đình?
Đây là chiêu nha dịch thường dùng để đối phó với cao thủ võ lâm.
Nếu gặp người thường đã sớm vác đao đi lên hô to “tao là vương pháp”.
Nếu đụng trúng cao thủ thì dùng chiêu “tin tưởng triều đình, tin tưởng bệ hạ” chống lại sẽ bị khép tội tạo phản.
Trên thực tế, một khi b·ị b·ắt vào rồi thì không tội cũng thành có tội.
Nhưng Thạch Sanh không biết điều đó, anh ta chỉ là một thợ săn thật thà, trung thực.
“Dù sao Chằn Tinh cũng đã được Lý Thông mang tới.”
“Thôi, chấp nhận về nha môn điều tra cũng được, may là có Lý châu phó giúp đỡ.”
Tội nghiệp Thạch Sanh, đến lúc b·ị b·ắt đi vẫn ngây thơ tin rằng Lý Thông là người tốt.