Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 12: Mật Viện



Chương 12: Mật Viện

Thật lòng mà nói, sớm chiều ở chung lâu ngày, Trần Tí đã có cảm tình với Huyền An từ lâu.

Mỗi ngày Huyền An đều tới thỉnh an ít nhất một lần, tính cách dịu dàng mà ngoan cường, cử chỉ đoan trang, hiền thục, ngoại hình thì xinh đẹp chẳng có chỗ chê.

Lại còn có thân phận công chúa cao quý, chỉ cần là người bình thường đều sẽ thích.

Nếu như không phải cả hai còn quá nhỏ tuổi thì Trần Tí đã sớm làm “lễ vợ chồng” rồi.

Huyền An đột nhiên bị Trần Tí ôm vào lòng như vậy, khuôn mặt đỏ lên, tâm tư rối bời.

Trong lòng cô cũng có Trần Tí, nếu không thì chẳng tới mức vội vàng xông tới ngay trong đêm và nói điều cấm kỵ.

Nhưng cô cũng có nỗi khổ nên không thể nói sự thật được.

Ngay lúc này, một người khác tiến vào phá vỡ thế bế tắc:

- Để mẫu hậu giải thích cho!

Người tới là Tuyên Hoa Thái Hậu Nguyễn Dung, mẹ đẻ của Huyền An.

Huyền An thấy mẹ tới, vội vàng đẩy Trần Tí ra, xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Trần Tí thì vẫn như thường, tuy trong lòng có hơi ngại một chút nhưng tự nhủ với bản thân:

“Vợ của mình, mình ôm thì có làm sao.”

Tuyên Hoa Thái Hậu cũng không nhắc về chuyện thân mật, bà ấy còn ước gì hai người càng quấn quít càng tốt.

Ở thời cổ đại, mười hai mười ba tuổi là đã lấy chồng, đẻ con được rồi.

- Việc này đừng trách Huyền An, là ta nói cho Huyền An biết.

- Còn nguyên nhân vì sao ta biết thì nhờ cái này.

Tuyên Hoa Thái Hậu lấy từ trong người ra một chiếc lệnh bài có khắc chữ “Mật”.



- Đây là lệnh bài của Mật Viện, lực lượng bí ẩn đã biến mất cùng với c·ái c·hết của Trần Quang Tông?

Trần Tí lập tức nhận ra được lệnh bài này, nó là thứ mà những tông thất nhà Trần tiếc nuối nhất.

Có một bí mật bất truyền ra ngoài của tôn thất nhà Trần, vua Trần luôn sở hữu một lực lượng đặc thù là Mật Viện, chỉ trung thành với vua và dựa vào lệnh bài để truyền lại đời vua tiếp theo.

Mật Viện có năng lực giá·m s·át khắp đất nước, thu thập tình báo, bảo vệ vua và quan trọng nhất là tìm ra phản tặc, tương tự ngành tình báo ở thời hiện đại.

Chỉ cần là người hiểu quân sự, chính trị thì đều biết cơ quan này mạnh mẽ tới mức nào.

Ấy vậy mà nó đã lặng lẽ biến mất sau c·ái c·hết đầy bất ngờ của Trần Quang Tông.

Tôn thất nhà Trần từng gắng sức tìm kiếm nhưng không thấy được một chút dấu vết nào để lại.

Không ngờ rằng lại ở trên tay của Tuyên Hoa Thái Hậu.

Lúc này, Tuyên Hoa Thái Hậu mới bắt đầu kể lại câu chuyện thời đó.

- Hồ Mị Ly là kẻ cực kỳ gian trá xảo quyệt, tiếu lý tàng đao.

- Lúc nào trông hắn cũng nhẹ nhàng, vui vẻ, hiền hòa với mọi người, biểu hiện bề ngoài thậm chí có phần khiêm hạ, nhu nhược.

- Nhờ vào khả năng giả vờ giả vịt, Hồ Mị Ly đã đánh lừa tiên hoàng Trần Quang Tông, thông qua việc giải quyết một số vấn đề đau đầu về mặt chính trị để lấy được trọng dụng.

- Gã còn cố ý tổ chức á·m s·át tiên hoàng và dùng chính bản thân mình đỡ đao để lấy niềm tin.

- Chuyện sau đó thì mọi người cũng biết rồi, Hồ Mị Ly lừa g·iết tinh nhuệ nhà Trần, gài bẫy để đẩy ba vị thái tử lần lượt rơi vào trong vòng vây của quân Dưa Lạc, c·hết trận sa trường.

- Còn bản thân Hồ Mị Ly thì lén về kinh đô, ngấm ngầm liên hợp quý tộc, mở rộng thế lực, m·ưu đ·ồ tạo phản.

- Đến lúc cuối đời, tiên hoàng thực ra đã biết mình bị lừa nhưng lực bất tòng tâm, Hồ Mị Ly khống chế hoàng cung, giam lỏng ông ấy.

- Điều duy nhất ông ấy có thể làm là hạ lệnh cho Trần Chân mang theo q·uân đ·ội rời khỏi kinh đô và lén giao lại lệnh bài cho ta.

- Chính mắt ta nhìn thấy, Hồ Mị Ly sai người rót thuốc độc hại c·hết tiên hoàng nhưng ta lại chẳng thể làm gì cả.

Nói đến câu này, thái hậu lại nghĩ tới cảnh xưa, lệ tràn khóe mi.



Dù sao không ai cảm thấy vui vẻ khi nghĩ tới cảnh chồng mình bị người khác hại c·hết.

- Mẫu hậu bớt đau buồn!

Trần Tí và Huyền An an ủi.

Thái hậu thở dài kể tiếp:

- Sau đó, ta từng nghĩ đến nhờ vào nhà mẹ đẻ cần vương diệt Hồ.

- Nhưng không ngờ gia tộc của ta đã sớm cấu kết với Hồ Mị Ly, cũng muốn dựa vào ngoại bang tạo phản.

- Ta tuy là bậc nữ lưu nhưng cũng biết việc gì có thể làm, việc gì không nên làm, kiên quyết từ chối đứng ra mời ngoại bang dẫn quân vào nước.

- Làm thế khác nào cõng rắn cắn gà nhà.

- Bởi vì ngay cả nhà mẹ đẻ của ta cũng phản bội nhà trần nên ta rất hoang mang, không biết tin ai, dù bị nhốt vào lãnh cung vẫn giấu giếm về lệnh bài Mật Viện, mong chờ gặp được bậc đại tài trung hưng nhà Trần để giao lại.

- Chỉ có như thế thì ta mới có thể yên lòng xuống gặp tiên hoàng.

- Và ta đã thấy điều đó ở con.

Thái hậu đứng dậy và giao lại lệnh bài cho Trần Tí, bà ấy có vẻ như rất xúc động nên đã lỡ miệng dùng từ “con” hay được sử dụng trong giới bình dân.

Nhưng nghe vào tai Trần Tí thì từ này thân thiết hơn cả, ở thế giới cũ bố mẹ cũng gọi anh là như vậy.

- Ta tin tưởng rằng một người mang thiên mệnh, có thể hô mưa gọi gió, quyết chí muốn dẹp phản tặc, đánh đuổi ngoại xâm, an vạn dân là đáng giá tin tưởng.

Thực ra, có một lý do chính yếu khác nhưng thái hậu sẽ không nói ở đây.

Đó chính là việc Trần Tí bỏ qua cho sự “vô lễ” đầy cấm kỵ của Huyền An.

Chưa từng có một vị quân vương nào dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình dính dáng đến chính sự như vậy cả, dù rằng nguyên nhân xuất phát là gì đi nữa.



Cấm kị là cấm kị.

Bà ấy thấy được tình cảm mà Trần Tí dành cho Huyền An, cộng thêm sự tích “Chân Mệnh Thiên Tử” nên đánh cược đem hết tất cả cho anh để Huyền an được hạnh phúc.

Mẹ nào mà chẳng thương con, đã thế đây còn là đứa con duy nhất và cuối cùng.

Trần Tí nhận lấy lệnh bài, trong lòng cảm giác nặng trĩu.

Anh không từ chối mà chỉ nghiêm túc cảm ơn:

- Cảm ơn mẫu hậu, người quả thực là một phụ nữ vĩ đại.

Thái hậu cười nói:

- Bệ hạ nói quá, ta chỉ làm chuyện mà người thường đều sẽ làm thôi.

Trần Tí lại lắc đầu, giữa lúc bao nhiêu kẻ tự nhận hào kiệt tranh đấu lẫn nhau vì danh lợi thì một người phụ nữ chân yếu tay mềm, chống lại gia tộc, cắn răng chịu đựng ghẻ lạnh suốt mười năm chỉ vì lời hứa với tiên hoàng, lòng trung với quốc gia.

Đó thực sự là một điều vĩ đại mà những kẻ tầm thường như Hồ Mị Ly, Nguyễn Vương không bao giờ có được, giống như những bà mẹ anh hùng ở thời hiện đại.

“Từ giờ trở đi, mình sẽ coi bà ấy như mẹ đẻ và chăm lo cho đến già.”

- Bây giờ chuyện thứ nhất đã, tới chuyện thứ hai.

Trần Tí nghe vậy liền tò mò:

- Chuyện thứ hai là gì?

- Là tại sao bệ hạ lại muốn tự mình dẫn quân đi đánh Hồ tặc.

- Hồ tặc hiện đang tụ tập hàng chục vạn đại quân, v·ũ k·hí và trang bị hoàn hảo, pháo đài cũng xây mấy cái, không dễ chiến thắng.

- Trong khi đó, bệ hạ vừa mới lên ngôi, căn cơ bất ổn, tại sao không ở lại kinh đô vun vén thế lực.

Trên thực tế, đây cũng là suy nghĩ muốn tốt cho Trần Tí.

Huyền An cũng nói thêm:

- Đúng vậy, thần th·iếp cũng nghĩ bệ hạ cần củng cố quyền lực trước, sau đó mới đi ra ngoài.

- Hơn nữa, c·hiến t·ranh không phải chuyện đùa, thần th·iếp lo lắng cho bệ hạ!

Đây mới chính là lý do mà Huyền An vội vàng, mất bình tĩnh đến vậy, cô ấy thực sự quan tâm đến Trần Tí.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.