- Ta biết ngài vì lo lắng mạng sống của binh sĩ Đại Việt cùng nghĩa quân Tây Việt.
- Về mặt lý trí, cách xử lý tốt nhất là đóng chặt cửa thành, kiên quyết không để kẻ địch thừa cơ tràn vào.
- Nhưng ngài có nghĩ tới hay không, chúng ta là nghĩa quân, là q·uân đ·ội chính nghĩa, chiến đấu để bảo vệ nhân dân, khác hẳn với lũ Khô Máu Đỏ tàn ác.
- Đôi lúc lý trí quá cũng không phải chuyện tốt, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của q·uân đ·ội.
Hoàng Trung Hải nghe Vệ Xá Nhân nói xong, liếc nhìn những người xung quanh.
Bất kể là binh sĩ Đại Việt hay nghĩa quân Tây Việt đều tức giận muốn lao ra ngoài chém lũ Khô Máu Đỏ.
Đôi mắt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, nhịp thở và cử chỉ cực kỳ kích động.
Nếu như không phải vì tuân thủ quân lệnh thì có lẽ họ đã bất chấp tất cả và lao ra ngoài rồi.
“Nếu như hôm nay để họ đứng nhìn đồng bào mình bị tàn sát, đây có thể sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng họ.”
Nhận thấy Hoàng Trung Hải có thay đổi trong suy nghĩ, Vệ Xá Nhân tiếp tục nói:
- Chúng ta cũng đã bố trí một lượng lớn thuốc nổ và dầu hỏa ở cổng thành.
- Chỉ cần cố gắng để dân thường trốn vào hết, sau đó kíp nổ phá cổng thì quân địch vẫn sẽ bị chặn ở bên ngoài.
Trước đó, Hoàng Trung Hải và Vệ Xá Nhân đã ngầm bố trí sẵn các vật cản ở cửa thành nhằm đề phòng xe đục của đối phương phá cổng.
Hiện tại, bố trí ấy có thể được sử dụng để giải cứu các tù nhân người Việt đang bị lũ giặc Khô Máu Đỏ xua đuổi.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Hoàng Trung Hải bỗng đứng bật dậy hét lớn:
- Mẹ kiếp!
- Có đường đánh thắng thì sợ gì chúng nó!
- Anh em, có ai muốn mở cửa thành xông ra ngoài g·iết sạch bọn giặc Khô Máu Đỏ không?
Thấy tướng quân kêu gọi, tất cả binh sĩ Đại Việt thi nhau giơ tay:
- Tiểu nhân!
- Tiểu nhân cũng muốn!
- Tiểu nhân!
Ở bên cạnh, Vệ Xá Nhân cũng quay sang nói với các nghĩa sĩ Tây Việt:
- Chúng ta vốn là nghĩa quân tụ tập lại, lấy mục tiêu giải cứu nạn dân là chủ.
- Nay nếu nhìn thấy dân thường của Đại Việt anh em bị h·ành h·ạ đến c·hết trước mặt thì còn nói gì đến nghĩa, nói gì đến nhân.
- Mọi người, hãy theo ta cùng nhau ra ngoài giải cứu những người anh em của chúng ta!
Vốn sĩ các nghĩa sĩ Tây Việt đã cực kỳ bức xúc với cách hành xử khốn nạn của lũ giặc Khô Máu Đỏ.
Nay lại thêm thủ lĩnh là Vệ Xá Nhân cổ vũ nữa dẫn tới hiệu ứng dây chuyền.
Mọi người giơ v·ũ k·hí lên cao, đồng loạt hô vang:
- Ra ngoài g·iết địch!
- Ra ngoài g·iết địch!
Khuôn mặt ửng đỏ đầy nhiệt huyết bập bùng dưới ánh lửa như tiếp thêm sức mạnh cho đội quân chính nghĩa.
- Năm trăm dũng sĩ đi theo ta, cùng ra ngoài thành cứu giúp nạn dân trong nước sôi lửa bỏng.
Hoàng Trung Hải dẫn đầu nhảy xuống trước.
Khuôn mặt trung niên trước giờ luôn giữ dáng vẻ chững chạc nay lại toát ra sự hăng hái, nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Ở đằng sau, Vệ Xá Nhân mỉm cười đi theo.
Thực ra, lý do Vệ Xá Nhân ủng hộ giải cứu nạn dân là vì bản thân cũng từng trải qua chuyện tương tự.
Khi còn trẻ, Vệ Xá Nhân cũng từng bị đám Khô Máu Đỏ bắt là đẩy tới chiến trường, xua đuổi vào chỗ c·hết như thế này.
Ông ta từng trải qua, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của những người khốn khổ bị roi và gươm nhọn dí sau gáy.
Vậy nên ông ta mới ủng hộ việc ra khỏi thành giải cứu nạn dân như vậy.
“Mong rằng lần này sẽ cứu được họ, giống như mình ngày xưa.”
Cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa khẩu Hoa Lư.
Quãng đường tiếp cận cửa thành không đến nỗi quá dài nhưng bởi nạn dân đa phần bị suy yếu vì đói rét, bệnh tật nên đi rất lâu.
Đến tận bây giờ vẫn còn cách cửa thành tới một trăm mét.
Nhìn t·hấy x·ác c·hết chất đầy dưới chân thành cùng những v·ết m·áu khô đặc đen kịt lem nhem khắp nơi khiến họ muốn chùn chân lại.
Đặc biệt là khi mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi, khiến bản năng sinh tồn trong họ trỗi dậy, bước chân dần chậm lại, muốn quay đầu sang hướng khác.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Đám giặc Khô Máu Đỏ thấy “gia súc” của mình chăn dắt có biểu hiện chậm lại liền nổi giận dùng roi quất!
- Chạy, chạy tiếp cho tao!
- Này thì lì này, lì này.
Thậm chí không thiếu kẻ xấu số bị g·iết để dọa những kẻ khác.
Không còn cách, họ chỉ có thể cầu nguyện binh lính trong thành có thể mở cửa.
Không nên trách họ ích kỷ, tuy rằng biết mở cửa thành sẽ để cho đám giặc Khô Máu Đỏ thừa cơ xông vào nhưng đây là bản năng sinh tồn.
“Cầu trời cho cửa thành mở ra!”
Những tù nhân đi đầu nhắm mắt lại thì thào ước nguyện trong đầu, dù rằng bản thân họ biết gần như không có khả năng mở cửa thành.
80 mét
60 mét
40 mét
Càng ngày càng gần, cánh cổng âm u lạnh lẽo trước mắt khiến họ dần trở nên tuyệt vọng.
Bởi vì họ biết chắc rằng đám giặc Khô Máu Đỏ sẽ thẳng tay tàn sát tất cả nếu bị cản lại dưới cổng thành.
Ngay lúc này, bỗng có tiếng cọt kẹt và những tia sáng từ đằng sau cửa thành chiếu ra.
Kịch, kịch, kịch.
Theo tiếng máy móc nặng nề, ánh sáng đến từ những đốm lửa đằng sau dần hiển hiện trước mắt những nạn dân.
Họ không thể tin được, dụi dụi mắt sợ những thứ trước mặt chỉ là mơ mộng hão huyền sẽ tan biến theo bọt biển.
Nhưng không, cánh cửa chậm rãi mở ra, để l·ộ h·àng trăm dũng sĩ mũ giáp chỉnh tề, cầm đuốc trên tay hô hào:
- Xung phong!
- Chém sạch lũ chó c·hết Khô Máu Đỏ!
Những binh lính này không trang bị súng trường bởi vì phải chiến đấu cự ly gần, thay vào đó, họ sở hữu những bộ áo giáp xịn xò cùng kiếm và khiên.
Đi đầu là Vệ Xá Nhân và Hoàng Trung Hải, chia ra một người vòng sang cánh trái và người còn lại bên cánh phải.
Với tư cách là tướng lĩnh lão luyện, cả hai người đều biết lúc này cần phải dẫn q·uân đ·ội vòng sang hai cánh, cách xa cổng thành một chút để nạn dân thuận tiện vào thành.
Hơn nữa, còn có vấn dề quan trọng khác là khiến nạn dân không tiếp cận được.
- Mau đi vào thành, đừng có đến gần!
- Các ngươi không được lại gần, sẽ có gián điệp lợi dụng.
Đây là một vấn đề mà thường những người non tơ kém kinh nghiệm thiếu đề phòng.
Rất hiển nhiên, đám giặc Khô Máu Đỏ sẽ lén cho người cải trang thành nạn dân, trà trộn vào trong để tìm cách tiếp cận, đánh lén.
Giống như lúc này, một tên gián điệp muốn nhân lúc các binh sĩ Đại Việt không đề phòng, giấu dao trong ống tay áo, chạy nhanh lại tiếp cận muốn liều c·hết t·ấn c·ông.
Nhưng bởi Hoàng Trung Hải đã tính trước nên lạnh lùng ra lệnh:
- Tự ý tiếp cận, chém!
Chỉ trong chớp mắt, chục tên gián điệp bật ngửa ra c·hết khiến số còn lại sợ đến run cả người, không dám làm loạn nữa.
Nhưng giai đoạn khó khăn bây giờ mới bắt đầu.
Từ phía sau, lũ giặc Khô Máu Đỏ thấy binh lính Đại Việt tràn ra ngoài thành thì cười lớn chê bai:
- Bọn này bị ngu rồi anh em ạ, vì tiện dân mà tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
- Ha ha ha, vì lũ tiện dân hạ đẳng mà làm ảnh hưởng đến chiến sĩ, đúng là quốc gia hèn yếu.
Trong văn hóa Khô Máu Đỏ, tiện dân không được xem là người bị coi thành công cụ, gia súc, c·hết bao nhiêu cũng không đáng kể.
Chúng làm sao hiểu được rằng cái gì là q·uân đ·ội nhân dân, cuộc chiến chính nghĩa.
Tên Pua không rãnh để suy nghĩ nghiều, vui mừng quá đỗi, lập tức hạ lệnh.
- Toàn quân xuất kích!
Từ phía hậu phương, hàng vạn quân Dưa Lạc tràn lên như ong vỡ tổ theo sát phía sau nhóm tiên phong đang muốn nhân cơ hội lẻn vào trong thành chiếm giữ cửa.
Một khi để chúng câu giờ ở cửa thành, để cho đại quân Dưa Lạc tiếp cận thì sẽ là t·hảm h·ọa.
- Hừ, đừng có hòng!
Hoàng Trung Hải hừ lạnh một tiếng, chỉ huy binh lính Đại Việt cắt ngang, chặn đứng đường tiến của những tên giặc Khô Máu Đỏ gần nhất.
Các binh sĩ Đại Việt giống như một mũi tên sắc bén, xoắn nát những tên giặc Khô Máu Đỏ yếu đuối, gà mờ.
Lũ Khô Máu Đỏ vốn chỉ quen bắt nạt dân thường, quanh năm không trải qua chiến trận ác liệt nên liên tục bị lực lượng tinh nhuệ thiện chiến nhà Trần tiêu diệt dễ dàng.
Nhưng Hoàng Trung Hải không ham g·iết giặc, ông ta chú ý vừa đánh vừa lui về phía cổng thành, đảm bảo đoạn hậu cho nạn dân và tránh đối mặt với hàng vạn quân địch tràn tới.