Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 115: Ác chiến (3)



Chương 115: Ác chiến (3)

Câu chuyện quay trở về nửa canh giờ trước, tên Pua khi gặp mặt Arbo liền nói ngay:

- Các ngươi không muốn chúng ta c·hết chùm chứ?

- Đừng tưởng rằng bản thân không tham gia vào việc tàn sát dân thường thì sẽ yên ổn, các ngươi nghĩ người Việt khi sau khi chứng kiến hàng vạn người dân vô tội bị tàn sát sẽ đủ bình tĩnh để phân loại sao?

- Nếu b·ị b·ắt lại, các ngươi cũng chỉ có một con đường c·hết.

Cửa khẩu Hoa Lư khó công phá hơn so với trong tưởng tượng của Pua, khiến hắn phải xuống nước với Arbo dù bản thân là lãnh đạo.

Bản thân hắn cũng không còn sử dụng thủ thuật mồi nhử để dụ nữa mà chuyển sang biện pháp đánh đồng với nhau, kéo Arbo về chung chiến tuyến.

Quả nhiên, Arbo và các tướng lĩnh khác nhíu mày lo lắng.

Họ còn không biết chủ nhân của mình là Kharus đã được tướng lĩnh Đại Việt bắt giữ và chuẩn bị hợp tác chống lại Khô Máu Đỏ.

- Ý tướng quân thế nào?

Arbo hỏi Pua, ông ta cũng không muốn bị lính Đại Việt bắt lại và g·iết c·hết vì những tội lỗi mà tên Pua phạm phải.

Thực sự oan ức vô cùng.

- Các ngươi thấy rồi đấy, công thành thường quy sẽ không thể tạo được uy h·iếp với cửa khẩu Hoa Lư trong thời gian ngắn.

- Dựa theo dự đoán, chủ lực của Đại Việt sẽ tới đây vào chiều tối ngày mai.

- Mặc dù ta tin rằng dũng sĩ khô máu đỏ không e ngại chiến đấu trực tiếp với chủ lực của đối phương và sẽ giành chiến thắng nhưng người Thiên Long Quốc có câu “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”.

- Tới lúc đó, nếu lỡ thất bại thì tất cả chúng ta đều phải c·hết.

- Vậy nên ta muốn bằng mọi thủ đoạn công phá cửa khẩu Hoa Lư trước tối ngày mai.

- Đầu tiên là sử dụng lũ nô lệ, con tin người Việt bắt được, để bọn họ đi trước làm lá chắn thịt yểm hộ chúng ta công thành.

- Nếu bọn chúng ngu đến mức mở cửa thành để cứu đồng bào thì thừa cơ tràn vào, chiếm thành dễ như trở bàn tay.



Quân đoàn Khô Máu Đỏ lúc xâm lược thực hiện chính sách vừa tàn sát người Việt, vừa bắt giữ một phần người Việt khỏe mạnh về để làm tù nhân, cu li sai vặt.

Ngoài ra, trong trường hợp gặp thành cao hiểm trở, Khô Máu Đỏ sẽ để tù nhân chạy ở trước làm lá chắn sống, bản thân mang dao rượt phía sau, xua đuổi ép cho binh lính thủ thành phải mở cổng cứu những tủ nhân tội nghiệp để nhân cơ hội tràn vào.

Đây là một mưu kế cực kỳ bỉ ổi và tàn ác nhưng Thiên Long Quốc, Dưa Lạc rất thích dùng vì xem mạng người như cỏ rác.

- Nếu vẫn không được thì dùng bọn người Việt Hạ đẳng làm đệm thịt, đưa lính “pháo hôi” vào t·ấn c·ông xuyên đêm, tiêu hao sức lực của quân thủ thành.

- Chờ đến khi thời cơ chín muồi thì dùng lực lượng tinh nhuệ công phá phát một.

Chiến thuật biển người đặc thù của Thiên Long Quốc cũng được tên Pua nghiên cứu và áp dụng một cách triệt để.

Quân đội Khô Máu Đỏ được phân cấp rất cụ thể.

Lực lượng tinh nhuệ được hưởng đặc quyền có xuất thân từ con cháu quý tộc, nhà giàu hoặc đút lót tiền bạc.

Ngược lại, bình dân, tiện dân trong quân đoàn Khô Máu Đỏ chỉ được giữ vị trí hèn kém làm bàn đạp cho những kẻ nhà giàu lập chiến công.

Arbo là một tướng lĩnh truyền thống, ông ta luôn tôn trọng mỗi chiến binh và không thích sử dụng cách này, đang định mở miệng phản đối thì tên Pua nói:

- Pháo hôi lấy từ ba vạn người bên ta.

- Các ngươi không cần cung cấp pháo hôi nhưng phải chiến đấu hết mình.

Nghe lời này, Arbo nuốt những lời định nói vào trong bụng.

Dù sao lực lượng của tên Pua càng suy yếu thì sau này càng lợi cho ông ta.

Thế là hai phe cánh trong q·uân đ·ội Dưa Lạc ngầm đồng ý với nhau, triển khai tổng tiến công.

Đèn đuốc liên miên chập chùng trải rộng bên ngoài cửa khẩu Hoa Lư.

Dưới ánh lừa mờ nhạt dưới bầu trời tăm tối, những tên lính Khô Máu Đỏ lực lưỡng, bặm trợn đang cầm đao uy h·iếp cho những tù nhân người Việt phải chạy về phía cửa khẩu Hoa Lư để mở đường cho chúng.



Tù nhân Việt đa số là nam giới hoặc thanh niên, mặc quần áo bẩn thỉu, rách rưới, trên người có nhiều vết bầm tím do bị đ·ánh đ·ập, mặt mày hốc hác thiếu dinh dưỡng.

Không nên hiểu nhầm rằng đám Khô Máu Đỏ vì thương hại mà không mang trẻ em và phụ nữ ra chiến trường, nguyên nhân đơn thuần là người già và trẻ em đều đã bị chúng g·iết sạch trước đó.

Số tù nhân này được giữ lại để làm cu li, khổ sai cho chúng nên hiển nhiên phải là đàn ông khỏe mạnh.

Trẻ em và người già không bao giờ sống được tới lúc này.

- Mấy thằng Việt hạ đẳng, giờ tao cho chúng mày một cơ hội để dùng mạng sống hèn mọn của tụi bay để phục vụ cho đế chế Khô Máu Đỏ vĩ đại.

- Thấy tòa thành phía trước kia không?

- Tụi tao cho chúng mày chạy trước, chỉ cần vào được bên trong thì thả chúng mày đi.

- Giờ thì cút!

Nói đoạn, tên lính này rút roi da quất mạnh vào lưng của những tù nhân tội nghiệp, để lại vết hằn sâu tróc da tróc thịt.

Tiếng kêu rên thảm thiết quanh quẩn càng làm tăng thêm phần sợ hãi của tù nhân.

Dưới những đòn roi đau đớn và thanh đao kề sau gáy, những tù nhân đành phải cất bước đi về phía tường thành loang lổ v·ết m·áu.

Không phải họ không nghĩ đến chuyện chống lại đám giặc khô máu đỏ nhưng người dân bình thường, tay không tấc sắt phản kháng bằng kiểu gì.

Họ chỉ có thể cầu mong một kỳ tích nào đó xảy ra để cứt vớt tính mạng nhỏ nhoi.

Thấy tù nhân người việt tập tễnh bước đi, đám giặc Khô Máu Đỏ chậm rãi theo sau như kiểu mèo vờn chuột với roi da và v·ũ k·hí trên tay.

Chúng hình thành một vòng vây bao quanh nhằm dẫn dắt tù nhân lao về phía cửa khẩu Hoa Lư.

Lâu lâu, chúng lại ra tay g·iết c·hết một vài người chạy chậm phía sau để ép các tù nhân ra sức chạy về phía trước, không khác gì đang coi dân thường người việt như gia súc mà xua đuổi.

“Lũ chó c·hết!”

Hoàng Trung Hải tức giận nghiến răng kèn kẹt trước cảnh tượng khó chịu này.

Ông ta có thể tưởng tượng được cảm giác tuyệt vọng của những người dân đang bị xua đuổi vào chỗ c·hết.



Bên tai ông xuất hiện những câu nói nhốn nháo.

- Tướng quân, hay là thả họ vào thành đi!

- Không được, quân giặc sẽ thừa cơ trà trộn vào, thành bị phá, tất cả chúng ta đều phải c·hết.

- Hay là cử đội lính tinh nhuệ xuống giải cứu?

- Dễ ăn quá, bên địch có mấy vạn người chờ sẵn, tới lúc lấy đội giải cứu làm con tin tiếp thì sao?

Hoàng Trung Hải biết những ý kiến đưa ra đều có lý của mình, đây là vấn đề giữa con tim và lý trí.

Rất rõ ràng, mưu kế của quân giặc Khô Máu Đỏ là dùng đạo đức ép cho binh sĩ Đại Việt phải mở cửa thành.

Còn nếu không mở sẽ phải trơ mắt đứng nhìn đồng bào của mình bị tàn sát ngay trước mặt mà không làm gì được.

Những người khác thấy Hoàng Trung Hải giữ im lặng không lên tiếng, đang định xúm lại can gián thì bỗng chú ý tới bàn tay của ông đã hằn sâu vào lưỡi gươm, máu chảy ròng ròng.

Tất cả như nghẹn trong cuống họng, không mở miệng được.

Họ chỉ là binh sĩ, nhìn thấy cảnh này đã khó thở như muốn bóp nghẹt trái tim.

Bản thân Hoàng Trung Hải là tướng lĩnh ra quyết định thậm chí còn phải khó chịu hơn hàng trăm lần.

Nhưng Hoàng Trung Hải không thể tùy tiện ra lệnh được, mềm lòng một phút có thể dẫn tới ôm hận trăm năm.

Sâu trong thâm tâm, trái tim của ông đang rỉ máu khi phải nhìn thấy đồng bào của mình bị lũ giặc Khô Máu Đỏ đối xử tàn tệ như vậy.

“Ta Hoàng Trung Hải xin thề, chắc chắn phải g·iết sạch lũ giặc Khô Máu Đỏ khốn nạn này, g·iết sạch không tha”

Mắt thấy những tù nhân người Việt bị xua đuổi ngày càng gần, Vệ Xá Nhân đột nhiên xuất hiện đề nghị:

- Tướng quân, hãy mở cổng ra cứu họ đi!

Hoàng Trung Hải quay sang nhìn Vệ Xá Nhân với ánh mắt khó hiểu.

Vệ Xá Nhân là một người khôn khéo và thông minh, không giống người sẽ bị kích động nhất thời mà mắc bẫy của quân giặc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.