Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 117: Ác chiến (5)



Chương 117: Ác chiến (5)

Một tên giặc Khô Máu Đỏ múa rìu vùng lên chuẩn bị muốn chém xuống, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị người lính Đại Việt dùng khiên húc mạnh vào bụng, ngã nhào ra đất, ói mật xanh mật vàng.

Ngay sau đó, anh lính Đại Việt cầm chắc thanh kiếm, đâm thẳng về phía trước, xuyên qua cuống họng của một tên giặc ở phía sau, hoàn thành một pha double kill mãn nhãn.

Nhưng tất cả những điều này không thể ngăn cản lũ giặc Khô Máu Đỏ đông như quân nguyên, tràn ngập khắp đồi núi liên tiếp lao lên như thác lũ ở phía sau.

Hoàng Trung Hải biết không thể bị cuốn vào dòng lũ của quân giặc nên liên tục chỉ huy:

- Rút lui về phía sau, đánh lùi là được, đừng tham công để bị giữ lại, bao vây.

- Nhắm g·iết được trong một hai đòn thì hãy t·ấn c·ông, không nên tốn thời gian quần nhau với kẻ địch.

- Còn nhiều cơ hội để g·iết giặc.

Liên tục là những yếu quyết nơi chiến trận giúp q·uân đ·ội Đại Việt vừa đánh vừa lùi một cách dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, nạn dân đã được đưa vào trong gần hết, họ vui sướng đến phát khóc quỳ lạy cảm ơn các binh sĩ của liên quân.

Nếu thuận lợi, thậm chí có thể đóng cổng thành an toàn trước khi đại quân của Khô Máu Đỏ kịp tiếp cận, không cần phải dùng thuốc nổ.

Nhưng ngay khi mọi chuyện sắp kết thúc, Hoàng Trung Hải và Vệ Xá Nhân đã đi vào cửa thành thì đột biến xảy ra.

Một nhóm người mặc trang phục nạn dân đi ở đằng sau đột nhiên xoay người lại, dùng móng tay và răng bất ngờ t·ấn c·ông binh lính Đại Việt và nghĩa quân Tây Việt ngay ở cửa thành.

- Khô Máu Đỏ vạn tuế!

- Khô Máu Đỏ muôn năm!

- Vì vinh quang Khô Máu Đỏ!

Bọn chúng kêu gào một cách cuồng loạn, đôi mắt tràn đầy tơ máu mất đi lý trí giống như thú dữ không có trí óc.

Họ chính là những nô lệ đã bị tẩy não, sử dụng t·huốc p·hiện để khống chế trong thời gian dài nên chẳng khác nào xác xác c·hết di động, đánh mất lý trí.

Tất nhiên, những kẻ này chỉ có sự hung hãn của cầm thú chứ sức chiến đấu không đáng kể và Hoàng Trung Hải cũng đã đề phòng trước, giữ một khoảng cách nhất định để kịp phản ứng.

Điều này dẫn đến lũ lính nô lệ không có bất kì uy h·iếp nào trực tiếp với q·uân đ·ội Đại Việt.

Nhưng mối nguy chính không nằm ở chỗ bọn chúng.



Hoàng Trung Hải rút kiếm, bổ một cú thật mạnh chẻ tên lính nô lệ ra làm đôi, sau đó rống lên:

- Mau chóng vào thành!

- Không được để quân Khô Máu Đỏ tràn theo.

Lúc này, đại quân hàng vạn người của Khô Máu Đỏ đã tới gần sát đằng sau, chỉ cách một trăm mét nữa là bắt kịp vào thành.

Lính bắn cung vừa chạy vừa bắn những mũi tên xẹt xẹt t·ruy s·át.

Bởi vì vừa chặn vừa bắn nên độ chính xác không cao, chỉ trúng có vài người.

Nhưng vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng nếu để chúng chiếm giữ cửa thành.

Binh lực của Khô Máu Đỏ gấp hàng chục lần so với cả liên quân Tây Việt và Đại Việt cộng lại.

Thực tế không giống như trong phim, dưới áp lực từ số lượng khổng lồ, không ai có thể chống cự lại được cả.

Chỉ có dựa vào tường thành hiểm trở, liên quân có thể tìm được cơ hội kéo dài thời gian chờ chủ lực Đại Việt tới.

Phía trên tường thành, quân phòng thủ cũng không tiết kiệm vật tư nữa, bắn mưa tên và đạn xối xả xuống để ngăn cản nhưng quân Khô Máu Đỏ hung hãn không s·ợ c·hết lao tới bất chấp thiệt hại.

- Xông lên, g·iết hết đàn ông, c·ướp đàn bà!

- Giết, g·iết sạch lũ hạ đẳng!

Tiếng kêu gào của đám giặc Khô Máu Đỏ vang vọng vào trong tòa thành khiến những người khác sợ hãi.

Cũng may, binh lính thủ thành cũng hiểu mình phải làm gì, bất chấp nguy hiểm từ đám lính nô lệ đang cắn bừa và ra sức đẩy cổng khép vào.

Lính nô lệ há mồm cắn vào chân vào tay, cào cấu chảy máu thốn xương tróc thịt.

Cơ bắp bị cắn xé cực kỳ đau đớn nhưng họ không để ý đến, gồng hết sức lực để đẩy tấm thép lớn nặng hàng tấn vào chỗ cài chốt.

Sức mạnh ý chí của binh lính Đại Việt giúp họ vượt qua được đau đớn thể xác để thực hiện công việc gian khổ này.

Hai cánh cổng dày nặng phát ra những tiếng kịch kịch chậm rãi khép lại trước những tiếng kêu gào hỗn loạn của đám giặc Khô Máu Đỏ.

Ngay lúc này, một tên lính nô lệ cảm thấy không thể ngăn cản theo cách thông thường liền giống như bị điên, lấy thân mình chèn vào giữa cánh cổng.



Dưới sức ép khổng lồ, hắn bị đè nén thành một đống thịt nát nhưng vẫn ngọ nguậy nở nụ cười:

- Thuốc bất tử, thuốc bất tử, Khô Máu Đỏ muôn năm.

Cảnh tượng này khiến người ta phải rợn tóc gáy vì sức mạnh của t·huốc p·hiện và tẩy não.

Nhưng hiện tại không có thời gian để chú ý đến việc đó.

- Phụt, phốc, phốc…

Liên tục là những tên nô lệ liều mạng chen vào cánh cổng với khuôn mặt vui mừng cứ như thể được lên thiên đường an lạc.

Bởi vì kẹt xác của chúng, cổng thành không thể chốt lại được trong khi đại quân của Khô Máu Đỏ đã tới.

Đầu tiên là một đám giặc cơ bắp lực lưỡng như khỉ đột tông vào cửa sắt muốn đẩy ra.

Ngay sau đó là đội lính giáo đâm vào khe hở bằng xác thịt của những tên lính nô lệ để cạy mở cửa thành.

- Giết, g·iết hết lũ người Việt hạ đẳng!

- Ha ha ha, xông vào!

Ầm một tiếng, các binh sĩ Đại Việt đang cố gắng khép cổng bị đẩy ngã dưới mặt đất.

Cổng thành chưa đóng lại được, hàng vạn quân Khô Máu Đỏ lũ lượt tràn vào như ong vỡ tổ.

Tình thế hết sức nguy ngập.

“Lũ khốn kiếp, dùng t·huốc p·hiện để tẩy não.”

Hoàng Trung Hải cực kỳ phẫn nộ khi đám giặc Khô Máu Đỏ sử dụng t·huốc p·hiện để tẩy não dân thường làm việc cho chúng theo cách vô nhân đạo như vậy.

Thậm chí rất có thể đấy họ chính là người Việt đã b·ị b·ắt và tẩy não.

Nhưng đây không phải là lúc để truy cứu về vấn đề này.

Ông bình tĩnh chỉ huy:

- Tất cả lùi lại!



- Đội bắn súng tập hợp!

- Tề xạ!

Đoàng, đoàng, đoàng!

Một loạt đạn được nổ ra, gần chục tên giặc Khô Máu Đỏ trúng đạn ngã xuống ngay lập tức, tạo thành khoảng trống nhỏ trên đà xung phong.

Tiếp đến, Hoàng Trung Hải hạ lệnh cho đội Hỏa Cầu liên tục ném “lựu đạn” vào giữa trận địa.

Ầm ầm ầm!

Liên tiếp là t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên khiến người khác sợ hãi.

Cổng thành không phải là một nơi quá rộng rãi so với uy lực khủng kh·iếp của Hỏa Cầu.

Trong không gian chật hẹp, chỉ vài quả hỏa cầu là đủ để thổi bay mọi thứ, lần này lại còn quăng vào cả chục cái.

Sau v·ụ n·ổ, không còn một t·hi t·hể nào còn hoàn chỉnh ở trong cổng thành, khiến cho cả lũ giặc Khô Máu Đỏ điên cuồng máu lạnh cũng phải lạnh tóc gáy, sợ hãi, không dám tiến vào.

- Cái gì vậy, thiên lôi sao?

- Không biết, chỉ nghe vài tiếng sấm nổ là toàn bộ những người khác bị nổ banh xác, cháy thành than.

- Yêu thuật, chắc chắn là yêu thuật!

Bởi vì bị Thiên Long Quốc ngu dân, đám giặc Khô Máu Đỏ ít được tiếp xúc với những v·ũ k·hí nóng như hỏa cầu.

Bởi vì tiếng hỏa cầu nổ nghe khá giống với sấm sét, nên trong tiềm thức, chúng cho rằng đây là thiên lôi giáng xuống để t·rừng t·rị tội ác của chúng, càng gia tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng.

Nhân lúc đợt t·ấn c·ông của đối phương bị chững lại, Hoàng Trung Hải ra lệnh:

- Kíp nổ, phá hủy cổng thành!

Ông không lựa chọn cố gắng để binh sĩ của mình mạo hiểm tính mạng đi đóng cổng.

Bởi vì rõ ràng lúc này làm việc đó tương đương với t·ự s·át, lũ chó dại Khô Máu Đỏ sẽ không để yên.

Hơn nữa, xác c·hết vẫn chưa dọn dẹp, việc đóng cổng lúc này gần như là bất khả thi.

Vậy nên Hoàng Trung Hải quyết định sử dụng kíp nổ mà trước đó đã bàn với Vệ Xá Nhân để chặn luôn con đường này mà không cần mạo hiểm.

Nhưng liệu mọi thứ có suôn sẻ được như vậy sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.