Ở phía xa, tên Pua nhìn thấy đối phương làm trò mèo như vậy, cảm thấy giống như đang sỉ nhục trí tuệ của mình.
Nhưng là một tướng lĩnh, hắn ta không thể để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ra lệnh.
- Quân bay, cử người tới hỏi tướng Arbo, vì sao lại chậm trễ việc công thành?
Lửa giận bốc lên khiến tên Pua gần như mấy đi lý trí nhưng hắn ta vẫn nhịn được để cử người tới tra hỏi trước.
Arbo là người đứng đầu trong bốn tướng lĩnh trung thành với Kharus còn sót lại, thường xuyên chịu trách nhiệm trả lời những vấn đề của Pua đặt ra cho cả hội.
Một lát sau, lính viên lạc tới báo:
- Bẩm tướng quân, đội tiên phong gặp phải hố bẫy của Đại Việt, đang phải cử người đi phá bẫy.
“Bẫy, bọn chúng tưởng mắt ta mù sao?”
“Đất trống bằng phẳng, lấy đâu ra bẫy?”
“Khốn kiếp, một lũ hèn nhát.”
“Khốn nạn, khốn nạn!”
Trong lòng chửi bới điên cuồng nhưng ở ngoài mặt, tên Pua vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa thu:
- Hóa ra là đặt bẫy sao?
- Người Việt thật là mưu mô xảo quyệt.
- Nói với tướng quân Arbo, tranh thủ cố gắng xử lý hố bẫy để tiến công trước khi trời tối.
- Chỉ cần công chiếm được cửa khẩu Hoa Lư, ta sẽ trọng thưởng, xin với vua Hen Sun giúp tướng quân Arbo thăng chức.
Pua lựa chọn biện pháp mềm mỏng, dùng lợi ích để dụ dỗ.
Bởi vì trong tay của Arbo và đồng bọn đang nắm giữ hai vạn đại quân, nếu tùy tiện xung đột có khi sẽ gây ra binh biến, phản loạn.
Mà q·uân đ·ội Đại Việt đã dí sát ngay sau đít, một khi để Arbo phản loạn thì bản thân Pua sẽ rất nguy hiểm nên không dám cương.
Tên Pua chỉ thích bắt nạt những “kẻ ngốc” không biết cách đề phòng sau lưng để cắn trộm thôi.
Đối với những kẻ đã biết rõ mưu hèn kế bẩn của hắn thì không thể áp dụng trò cũ được.
Khi Arbo nghe được những gì Pua nói từ lính liên lạc liền phì cười:
- Trọng thưởng?
- Lần trước cũng nói như thế, cuối cùng đưa mấy lão già lên pháp trường để nhận thưởng chém đầu.
- Toàn lòe con nít.
Arbo nói như vậy vì lần trước tên Pua cũng đã dùng lời nói dối tương tự để lừa gạt những tướng lĩnh trung thành với Kharus.
Cả sáu người tin lời đối phương đều không có kết cục tốt, một người trúng độc c·hết, hai n·gười c·hết dưới tên lạc, ba người b·ị b·ắt đưa lên pháp trường xử tử vì tội phản quốc.
Chỉ có nhóm bốn người lấy Arbo cầm đầu giữ thái độ hoài nghi thì mới thoát được âm mưu.
Sau lần đó, ba tướng lĩnh còn lại càng thêm phần tin tưởng Arbo.
- Arbo, chúng ta phải làm gì đây, liệu có tiếp tục câu giờ hay không?
- Cứ cù nhây như vậy cảm thấy sao sao á.
Một tướng lĩnh cảm thấy cách làm hiện tại có phần khó coi nên nhỏ giọng hỏi.
Nhưng Arbo lắc đầu ngay:
- Không!
- Người nên lo là tên Pua.
- Ngươi quên mất ai là người chỉ huy đám lính “Khô Máu Đỏ” bị tẩy não qua tàn sát dân việt à?
- Hắn chắc chắn không thể chờ được, chờ là c·hết, cũng chẳng thể trở mặt với chúng ta và buộc phải tự mình tiến công.
- Tới lúc đó, chúng ta có thể tùy theo tình hình mà hành động sao cho có lợi nhất.
- Cũng nên để hắn ta trải nghiệm cảm giác bị lợi dụng như thế nào, ha ha ha!
Và sau đó, đúng như Arbo dự đoán.
Đến chiều tối, Pua không thể chờ được nữa, quyết định tổng lực t·ấn c·ông b·ằng ba vạn đại quân.
Arbo và ba tướng lĩnh còn lại nhận được lệnh lùi về sau để tránh “vướng tay chân”.
Tới lúc này, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Hoàng Trung Hải cũng chú ý đến sự thay đổi.
Đập vào mắt là một hàng những chiến binh tinh nhuệ được trang bị tối tân với giáp sắt xịn xò.
Theo phía sau có đội cung tiễn thủ với nhiệm vụ áp chế tường thành.
Ngoài thang mây, trang bị còn được bổ sung thêm xe công thành.
Mặc dù thiếu đi đại bác, xe bắn đá, các loại v·ũ k·hí công th·ành h·ạng nặng nhưng tối thiểu đã ra dáng q·uân đ·ội chuyên nghiệp.
- Hừ, cuối cùng cũng chịu chơi lớn rồi sao.
- Truyền lệnh, thổi kèn, tất cả tập trung vào, đừng vì trò hề từ trưa đến giờ mà chủ quan.
Theo lệnh của Hoàng Trung Hải, binh lính vác kèn ra thổi, đánh thức một số binh sĩ đang buồn ngủ vì nhàm chán.
Cùng lúc đó, phía bên q·uân đ·ội Dưa Lạc bắt đầu di chuyển theo điều lệnh.
Đầu tiên là năm trăm lính tinh nhuệ mang theo khiên đi lên trước.
Đằng sau là đội lính bắn cung với khoảng một ngàn người đi sát tới vị trí bắn tối đa, mỗi người đều là thiện xạ, lực tay mạnh, sử dụng cường cung có tầm bắn xa.
- Lắp tên!
- Giương cung!
- Bắn!
Vèo vèo vèo, mưa tên xé gió bay vào thành, tạo ra một cơn bão sắc nhọn, áp chế binh lính liên quân Đại Việt – Tây Việt không ngẩng đầu lên được.
Dưới áp lực mưa tên, họ phải tìm chỗ che chắn giữ an toàn tính mạng cho bản thân, không có điều kiện thủ thành.
Nhận thấy phe thủ yếu thế, đội công thành mới nhanh chóng vác theo thang mây, đẩy xe công thành tiếp cận dưới sự hỗ trợ của xạ thủ.
Việc phối hợp như thế này khiến phe phòng thủ trong thành khó lòng mà cản trở đội công thành.
Đây mới là quy trình công thành chính xác với lực lượng đủ đầy.
Khác hẳn với khi nhóm Arbo bị đẩy ra làm "pháo hôi" cái gì cũng không có.
Dù rằng tên Pua có đần như thế nào thì tối thiểu cũng biết những kiến thức cơ bản.
Nhưng binh lính tinh nhuệ Đại Việt cũng không phải hạng gà mờ.
Lúc mưa tên bắn xuống, họ dựng khiên tạo thành góc gần chín mươi độ với tường thành để che chắn.
Vừa bảo vệ bản thân khỏi mưa tên, vừa lấy thông tin về tình hình quân địch công thành thế nào thông qua những lỗ châu mai trên tường thành.
- Báo, quân địch sử dụng thang mây, xe công thành để phá cửa.
- Tạm thời chưa thấy voi chiến, đại bác, máy bắn đá.
Một binh lính phụ trách nắm giữ thông tin hô to lên.
Đây là những công việc cực kỳ quan trọng với chiến sự thực tế, nắm giữ vai trò là đôi mắt của chỉ huy.
Nhận được thông tin, Hoàng Trung Hải quả quyết chỉ đạo tức thời:
- Tất cả binh lính không bắn tên, nã đạn, để yên cho chúng tiếp cận tường thành.
- Điều động năm mươi lính súng trường làm lực lượng cơ động, ở nơi nào bị t·ấn c·ông mạnh thì qua hỗ trợ.
- Năm mươi lính súng trường còn lại thông qua lỗ châu mai, tập trung bắn sạch xạ thủ của chúng cho ta.
- Chuẩn bị sẵn số vật tư còn lại đem đặt ở cổng, đề phòng trường hợp xe đục phá hủy tường thành, tràn vào.
“Thật là may, chúng không có voi chiến, đại bác.”
Hoàng Trung Hải thầm mừng trong lòng.
Thực ra khi quyết định phòng thủ, Hoàng Trung Hải vẫn sợ rằng đối phương sẽ lén mua một vài khẩu đại bác của tây dương để t·ấn c·ông.
Trên thực tế, Thiên Long Quốc cũng làm chuyện tương tự.
Ở mặt ngoài, Thiên Long Quốc hạn chế v·ũ k·hí nóng, ngăn cản người dân và các quốc gia láng giềng s·ử d·ụng s·úng ống, đại bác.
Nhưng trong nội bộ, họ vẫn lén mua đại bác của tây dương với giá cao để trang bị.
Loại đại bác này được Thiên Long Quốc tôn sùng, gọi là Hồng Di Đại Pháo (đọc thành Hồng Y Đại Pháo) ý nói đại pháo của xứ man di.
Nhưng đám giặc Khô Máu Đỏ bị tẩy não quá nặng, hoàn toàn tuân thủ quy địch cấm giao thương với tây dương do Thiên Long Quốc đặt ra, dẫn tới toàn quân không có v·ũ k·hí nóng.
Công thành có v·ũ k·hí hạng nặng hay không khác nhau một trời một vực, nếu có đại bác thì Hoàng Trung Hải không dám để đối phương tự do thoải mái t·ấn c·ông mà buộc phải nghĩ cách phá hủy đại bác.
Trong lúc Hoàng Trung Hải bố trí, lực lượng công thành của Khô Máu Đỏ cũng đã tiếp cận tường thành và đặt thang, trèo lên.
Cung thủ từ xa đã ngừng bắn tên nhằm tránh n·gộ s·át quân đồng minh.
Trên cơ bản, họ đã hoàn thành nhiệm vụ và hiện tại chỉ canh bắn tên tự do để hỗ trợ phần nào.
Chúng không chú ý tới, những cái ống sắt đen sì lấp ló chui qua những khe hở trên tường thành và ngắm chuẩn.