Đầu tiên là đội thang mây của Khô Máu Đỏ chạy sát tới chỗ tường thành, sau đó lựa chọn đặt nghiêng tựa vào tường để leo lên.
Công thành trên phim ảnh hoặc tiểu thuyết thường lướt lướt qua loa nhưng trên thực tế có rất nhiều điểm quan trọng cần chú ý.
Ví dụ như việc dùng thang công thành có hai cách dùng, đối với loại tường không quá cao và ít vật cản thì có thể chia ra hai người giữ hai đầu của thang, một người đẩy trợ lực, một người tựa lưng vào thang để lấy đà chạy dọc lên trên tường thành một cách nhanh chóng như trong phim chưởng hồng kông.
Nghe có vẻ khó tin nhưng thực tế cách này đến thời điểm hiện tại vẫn được sử dụng phổ biến trong lực lượng công an, bộ đội đặc nhiệm với tên gọi “leo tường bằng sào tre”.
Trước đó, liên quân Đại Việt và Tây Việt đã tập kích bất ngờ bằng phương pháp này ở mặt tường phía tây thấp hơn, khiến lực lượng Khô Máu Đỏ phòng thủ trong cửa khẩu không kịp trở tay.
Nhưng hiện tại đang ở mặt tường phía đông, nơi mà tường thành được cố ý chế tạo cao hơn và gập ghềnh để cản trở phe t·ấn c·ông.
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả việc đặt thang mây để leo cũng phải chú ý góc độ vừa phải sao cho không được quá đứng, cũng không được quá nghiêng.
Bởi vì nếu thang đặt thẳng thì tuy sẽ leo được cao hơn nhưng quân thủ thành có thể dùng gậy đẩy ngã thang ra dễ dàng, khiến tất cả lính leo thang té hết. (kiến thức vật lý)
Ngược lại đặt nghiêng thì sẽ với không tới trên mặt tường thành, binh lính trèo lên cũng chỉ làm bia ngắm sống.
Việc chỉnh sửa vị trí, góc đặt thang ở ngay trên chiến trường là chuyện không hề đơn giản một tí nào.
Chỉ riêng việc đặt thang thôi cũng bao hàm nhiều kiến thức, kỹ thuật như vậy, đủ để hiểu binh sĩ phụ trách công thành cần phải dày công khổ luyện hơn xa bình thường.
- Bọn Đại Việt này gà thật, đến ngay cả ném đá, rưới dầu bôi trơn cũng không biết.
- Còn cái lũ hèn nhát kia nữa, nhát cáy không dám công thành, để ông đây leo lên tường thành chém hết.
Một tên lính Dưa Lạc vừa leo cầu thang vừa lẩm bẩm trong miệng.
Hắn ta vũ trang đầy đủ, cơ bắp cuồn cuộn, sử dụng tư thế leo tiêu chuẩn, đeo khiên một bên tay để sẵn sàng che tên, đá từ trên ném xuống bất cứ lúc nào, bước đi trên thang từng bước vững chắc.
Bởi vì được huấn luyện khắc nghiệt hơn binh lính bình thường gấp nhiều lần, là một thành viên trong lực lượng tinh nhuệ Khô Máu Đỏ nên gã cực kỳ kiêu ngạo, khinh thường người khác.
Nhất là khi nhìn thấy binh lính “Đại Việt” đến ngay cả thủ thành cơ bản cũng không biết.
Hắn ta tưởng tượng viễn cảnh trở thành anh hùng, leo lên tường thành đầu tiên, một mình g·iết c·hết vô số binh sĩ Đại Việt, được đề bạt làm tướng, ẵm một lúc mười con vợ.
Đôi mắt híp lại của gã chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bầu trời trong xanh khuất sau tường thành giống như con ếch ra khỏi miệng giếng.
- Tiền bạc, mỹ nữ, ta đến đây!
Tên lính Khô Máu Đỏ hét lên rồi lấy chân tụ lực nhảy, chuẩn bị dựa theo huấn luyện của Thiên Long Quốc lấy đao quét ngang xung quanh rồi chiếm giữ vị trí cho đồng đội liên tục leo lên, trở thành dũng sĩ tiên phong.
Nhưng vừa mới lú mặt lên trên tường thành đã bị một thanh kiếm chém ngang cổ, c·hết ngay tại chỗ.
Khuôn mặt của hắn ta vẫn đang nở nụ cười xán lạn và tức tốc rớt xuống dưới dưới thang, tông trúng một tên lính khác, đè xuống đất c·hết chung.
Ở trên tường thành, Hoàng Trung Hải tò mò hỏi:
- Đứa vừa mới c·hết đó nói gì vậy?
- Không biết, chắc là di ngôn.
- Hừm, thôi, cũng chẳng quan trọng, chỉ là một tên cắc ké.
Chuyện tương tự như vậy xảy ra dọc tường thành, rất nhiều binh lính Khô Máu Đỏ vừa lò mặt lên đã b·ị c·hém c·hết.
Đây chính là lợi thế của bên phòng thủ, nắm toàn bộ quyền chủ động, đã thế còn rơi vào tay binh lính đất Việt giỏi võ thì chênh lệch càng lớn.
Đôi lúc bị hổng một vài vị trí, đội bắn súng trường cơ động sẽ được điều tới ngay để bắn đạn xối xả đẩy lùi đối phương xuống dưới tường thành.
Xe đục không biết có phải hàng nhập khẩu Hồ Cẩm Đào hay không mà đục mãi chẳng xi nhê gì.
Người Dưa Lạc đã gia cố cửa khẩu cực kỳ chắc chắn nhằm đối phó Đại Việt tiến công, không ngờ cuối cùng lại thành thứ làm khó chính mình.
Công thành suốt nửa canh giờ, q·uân đ·ội Khô Máu Đỏ chỉ bỏ lại vài trăm xác c·hết dưới chân tường thành, đến ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng chưa xuất hiện.
Thấy tình thế không có lợi, tên Pua chỉ huy cho đội bắn cung uy h·iếp vào binh sĩ Đại Việt.
Tuy không thể thực hiện tề bắn đồng loạt bao trùm khu vực tường thành vì sẽ ngộ thương đồng đội nhưng có thể gây áp lực bằng những phát bắn tỉa chuẩn.
Đội xạ thủ chia ra, cầm cung tên ngắm vào các binh sĩ Đại Việt đang phòng thủ trên tường thành.
Vèo, vèo, vèo!
- Hự, á!
Liên tục là những mũi tên xé gió q·uấy r·ối hàng phòng ngự của liên quân.
Vài binh sĩ trúng tên, đánh mất sức chiến đấu, trở thành điểm yếu để quân giặc khai thác.
May là ở phía sau họ có đồng đội luôn sẵn sàng thế chỗ, bất chấp những mũi tên nguy hiểm, kiên quyết giữ vững trận địa.
Nhưng nếu cứ để yên như thế này thì việc vỡ trận là sớm hay muộn.
Tỷ lệ chính xác của cung tên không thực sự cao nhưng đang bào mòn các binh sĩ liên quân, họ vừa phải đề phòng tên bắn, vừa phải ngăn cản Khô Máu Đỏ leo lên, áp lực tăng lên gấp bội.
Cần phải có sự thay đổi cứu vãn tình thế.
Ngay lúc căng thẳng, bỗng một tiếng súng vang lên như sét đánh giữa trời quang.
- Đoàng!
Một binh sĩ bắn cung của Khô Máu Đỏ đang ngắm bị ăn đạn xuyên táo.
Máu bắn tứ tung, dính cả vào người, vào mặt lũ giặc xung quanh khiến họ sợ hãi.
- Cái gì vậy?
- Là súng, giặc Việt dùng súng bắn.
- Chúng ở chỗ nào!
Cả đám hỗn loạn dáo dác, nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng hề thấy bất cứ chỗ nào đáng ngờ.
Trong suy nghĩ của họ, súng ống là loại v·ũ k·hí có tầm bắn ngắn, độ chuẩn xác kém nên chỉ quanh quẩn đâu đây.
Chính suy nghĩ lạc hậu đó đã khiến cho chúng gặp bối rối về mặt xử lý.
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Liên tục là những phát súng chuẩn xác hạ gục quân giặc.
Bởi vì thứ họ đối mặt không phải súng hỏa mai cổ lỗ sĩ mà là súng trường tiên tiến có kính ngắm, nòng rãnh xoắn giúp đường đạn bay xa hơn gấp nhiều lần.
Ở trong các lỗ châu mai, binh lính Đại Việt liên tục hoan hô mỗi khi có kẻ địch bị hạ gục!
- Ha ha ha, tao bắn được hai đứa rồi!
- Mày gà thế, tao bắn tới ba!
- Chúng mày nín hết, tao bắn trúng quan chỉ huy đây.
Chiến tích mà đội súng trường mang về là rất lớn dù bị hạn chế về đạn được.
Nguyên nhân nằm ở cách bố trí của bản thân Khô Máu Đỏ.
Đội bắn cung khi nhắm chuẩn lên tường thành sẽ phải đứng im một chỗ, trở thành bia ngắm sống đứng dày đặc một chỗ.
Xung quanh lại không có lực lượng bộ binh dựng khiên bảo vệ do chủ quan.
Trong khi đó, súng trường tiên tiến của Đại Việt có cả kính ngắm và xả đạn liên tục tần suất cao.
Không khó hiểu khi Khô Máu Đỏ tổn thất nặng nề trong thời gian ngắn.
Nhìn đồng đội c·hết đi từng người một mà thậm chí đến khuôn mặt kẻ địch cũng không thấy, đội lính bắn cung sợ hãi đến tột cùng nhưng không dám bỏ chạy.
Bởi vì ở đằng sau là đội đốc quân mài đao sàn soạt để chém đào binh.
Cũng may, tướng lĩnh Khô Máu Đỏ chưa ngu đến hết thuốc chữa, vội vàng huy động một lượng lớn bộ binh mang theo lá chắn dày, nặng để bảo vệ cho lính bắn cung.
Tuy rằng cản bớt tầm nhìn, hạn chế tác dụng uy h·iếp của cung tiễn nhưng tối thiểu không thành bia tập bắn của lính súng trường Đại Việt.