Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 110: Diễn kịch ngoài chiến trường



Chương 110: Diễn kịch ngoài chiến trường

Đây không phải là lần đầu tiên tướng Pua lợi dụng quyền lực để đẩy lực lượng chống đối mình vào chỗ nguy hiểm, dễ c·hết.

Hi sinh đoạn hậu, ôm bom cảm tử, tiên phong xông trận.

Có rất nhiều cách để một vị tướng quân đì đọt cấp dưới nếu muốn.

Và trên thế giới này không ai thực sự ngu ngốc cả, dù không có chứng cứ nhưng họ vẫn ngầm hiểu với nhau tướng Pua là một kẻ bất chấp chiến sự để đấu đá nội bộ.

Tư tưởng đấu đá, trục lợi này giống như một con virus thầm lặng, có thể phá hủy khả năng chiến đấu của bất kỳ đội quân nào.

Như hậu quả tất yếu, các quân nhân sẽ không còn tin tưởng vào cái gọi là đồng đội, chiến hữu.

Chỉ những người hiểu về quân sự thì mới biết được tư tưởng ích kỷ, trục lợi trong q·uân đ·ội mang lại hậu quả kinh khủng thế nào, nhất là người làm tướng.

Vậy nên những q·uân đ·ội thiện chiến, hùng mạnh thì đều phải có quân pháp nghiêm minh, lấy công chính làm chủ.

Đây là điều mà quân đoàn Khô Máu Đỏ không có.

Trong lúc các tướng lĩnh bị ép dẫn binh lính xung phong chịu c·hết họp bàn với nhau tìm cách chống chế, đại tướng Pua đứng ở đằng xa cười khẩy bàn với thân tín:

- Mấy lão già c·hết tiệt, cứ thích chống đối bản tướng.

- Nay có cơ hội, cho bọn chúng đâm đầu tử chiến với người Việt, còn chúng ta ngư ông đắc lợi.

- Trong binh pháp của Thiên Long Quốc gọi là một hòn đá bắn trúng hai con chim, khu hổ nuốt sói.

- Chờ bọn chúng đánh nhau chí tử rồi, ta sẽ đi ra dọn dẹp tàn cuộc, giành hết công lao, c·ướp luôn quyền kiểm soát của bốn vạn binh mã còn lại.

- Ha ha ha, cứ áp dụng đúng phương pháp nội đấu chính trị của Thiên Long Quốc thì chẳng mấy chốc sẽ được thăng quan tiến chức.

Hắn ta cười sung sướng khi nghĩ đến cảnh những “thằng ngu” lao lên sống mái với nhau để bản thân lợi dụng.

Đây là một trong những điều mà các nhà quân sự Thiên Long Quốc đã dạy cho hắn.

Sống mái trên chiến trường chỉ là những thằng ngu đần độn, đâm lén sau lưng g·iết đồng đội, c·ướp công lao mới đúng bản sắc anh hùng Thiên Long Quốc.

Ban đầu, Phạt Nam Quân có tổng cộng mười thống lĩnh dưới quyền của hắn, mỗi người nắm giữ năm ngàn quân và đều trung thành với Kharus.



Nhưng trong một cuộc chiến với quân Xiêm, gã Pua đã lén đánh tráo lương thực, sau đó ép các thống lĩnh không thần phục với mình phải tử thủ trong thành với cái bụng đói.

Kết quả không khó đoán, thành bị phá, n·gười c·hết như ngả rạ.

Sáu trong số mười thống lĩnh bị g·iết, gần vạn quân c·hết đói, bản thân đế chế Dưa Lạc bị mất lãnh thổ.

Duy chỉ có gã Pua giành được quyền lực, thay sáu tướng thống lĩnh ba vạn quân thành người của mình, đạt được vô số lợi ích, tiền tài.

Sau vụ đó, hắn càng mê tín vào phương pháp đấu đá nội bộ của Thiên Long Quốc hơn, muốn dựa vào mưu hèn kế bẩn để bò lên cao.

Đứng bên cạnh hắn ta, một gã thân tín cúi đầu ngờ ngợ:

- Thế hóa ra ngài cố ý g·iết c·hết tàn binh trở về là vì chặn tình báo?

- Đúng vậy!

- Chúng ta có tới năm vạn đại quân, trong khi Đại Việt hèn yếu tổng binh lực có xíu, đoán rằng lực lượng thủ thành cũng chả bao nhiêu.

- Nếu để cho mấy lão già ấy nắm rõ thông tin về lực lượng phòng thủ trong cửa khẩu Hoa Lư thì lấy gì mà c·hết lính.

- Không c·hết lính thì ta lấy cớ đâu mà trừng phạt c·ướp quyền.

Nghe những lời cực độ ích kỷ của Pua, thân tín của hắn ta không những không khó chịu mà càng vui vẻ, nịnh bợ:

- Ngài quả là vị tướng thông minh vĩ đại nhất mọi thời đại!

- Cả Đại Việt và tướng lĩnh của Kharus đều bị ngài xỏ mũi dắt đi như những thằng đần.

- Sau trận này, năm vạn đại quân đều sẽ được kiểm soát trong lòng bàn tay của ngài, đến lúc đó không cần phải núp bóng Kharus để giữ quyền điều khiển q·uân đ·ội nữa.

- Ha ha ha, lúc đó ta sẽ phong ngươi làm tướng quân chơi cho vui.

Một chủ, một tớ cùng nhau cười một cách thoải mái mà không nghĩ tới hai vấn đề.

Những tướng lĩnh trung thành với Kharus sẽ tiếp tục ngu hay sao?

Và năm vạn quân Dưa Lạc có thể giúp hắn còn sống rời khỏi đất Việt sau khi đã gây vô số tội ác hay chăng.



Tất cả đều sẽ nhanh chóng có đáp án.

Sau một thời gian ngắn chuẩn bị.

Hai vạn quân Dưa Lạc ồ ạt kéo tới t·ấn c·ông cửa khẩu Hoa Lư.

Trang bị công thành chỉ có những chiếc thang thô sơ để binh sĩ liều c·hết leo lên.

Tất nhiên, họ đều là binh lính dưới trướng của những tướng lĩnh trung thành với Kharus.

Còn thân tín của Pua đang nhàn nhã ngồi chơi chờ cơ hội ngư ông đắc lợi từ đằng xa.

Theo lý thuyết, bất kể như thế nào thì hai vạn quân tiên phong này cũng sẽ là người chịu thiệt, q·uân đ·ội Đại Việt sẽ phải sử dụng hết sức lực để cản trở họ tiến công, gây tổn thất lớn cho tiên phong.

Nhưng Pua đã xem thường trí tuệ của những tướng quân Dưa Lạc.

Bọn họ truyền lệnh cho thân tín của mình như sau:

- Tất cả tập trung ở bên ngoài phạm vi t·ấn c·ông của cung tên, hô hào thật lớn như thể đang t·ấn c·ông.

- Lâu lâu cử một đội mang theo cầu thang và lá chắn đi dạo lại gần chút rồi lùi về vì “tổn thất nặng nề”.

- Cứ tìm cách giả vờ kéo dài thời gian, để xem tên Pua làm gì chúng ta.

Đây là một chiêu chống đối tiêu cực trên chiến trường thường được tướng quân khôn lỏi sử dụng.

Hô hào cho cố nhưng binh tốt kiên quyết không động.

Trên thực tế, những tướng lĩnh Dưa Lạc không ngu.

Họ cũng biết phương pháp chống đối, khôn lỏi.

Nhưng trước kia vì vinh dự của một quân nhân nên lựa chọn thực hiện đúng nhiệm vụ của mình, những tưởng gã Pua không đến mức phát rồ đâm sau lưng.

Họ đâu có biết được văn hóa của Thiên Long Quốc thích nhất là mưu hèn kế bẩn, đâm lén sau lưng, sẵn sàng bán đứng đồng đội chỉ vì vài xu lợi ích.

Và Pua là một con chó do Thiên Long Quốc nuôi để cắn Đại Việt, thấm nhuần tư tưởng ích kỷ, trục lợi của Thiên Long Quốc.



Chẳng qua bây giờ cũng chưa muộn, họ bắt đầu tìm cách để làm màu, mang tiếng công thành nhưng thực tế dạo phố.

Điều duy nhất các tướng lĩnh Dưa Lạc sợ là q·uân đ·ội Đại Việt trong thành tưởng họ thực sự muốn công thành mà đem quận ra đánh, thậm chí bắn đại bác từ xa.

Những điều đó sẽ gây tổn thất kha khá cho họ.

Nhưng vận mệnh lại giống như một trò đùa.

Bản thân liên quân Tây Việt, Đại Việt đã hẹn trước sẽ phòng thủ cầm chừng, luân phiên nghỉ ngơi suốt đêm chờ quân chủ lực đến vào ngày mai.

Tên và đạn dược cũng sẽ tiết kiệm tối đa chờ trận đánh ác liệt.

Vậy nên một hiện tượng kỳ quái diễn ra trước cửa khẩu Hoa Lư.

Các nhóm lính của Dưa Lạc kéo nhau dắt thang lại gần cổng thành chờ tên bắn xuống để lui lại vì lý do “tổn thất nặng nề”.

Họ cố gắng đi chậm nhất có thể, sợ đi sâu vào rút ra không được.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy mũi tên nào bay xuống, trời xanh mây trắng nắng vàng, mọi thứ yên bình đến lạ kỳ.

- Chuyện gì xảy ra vậy, sao quân thủ thành không bắn tên?

- Mày hỏi tao tao biết hỏi ai?

- Chúng ta đi gần cửa thành lắm rồi, đi sâu hơn nữa có khi ra không được.

- Nhưng giờ chưa có tên bắn ra, lấy gì để làm lý do rút lui?

Những binh lính vốn định làm màu của Dưa Lạc bây giờ gặp tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Họ không muốn đi sâu hơn nữa vì sợ bị phục kích nằm lại ở đây.

Nhưng cũng chẳng thể đột nhiên “tổn thất nặng nề” nếu quân phòng thủ không bắn ra ngoài dù một mũi tên.

Bọn họ muốn đóng phim holywood bom tấn chứ không phải loại phim ba xu rẻ tiền nhắm mắt cũng biết là giả

- Bắn đi, mau bắn tên đi, mau lên!

Những binh sĩ công thành thầm cầu nguyện trong lòng, nếu để người ngoài nghe được chắc phải há hốc mồm kinh ngạc vì trên thế giới gần như không có q·uân đ·ội công thành nào lại ngóng chờ đối phương bắn tên, ném đá xuống chỗ mình cả.

Nhưng bất kể có cầu nguyện thế nào thì binh lính Đại Việt vẫn cực kỳ kỷ luật, đứng im trên tường thành chờ quân địch leo lên để đánh xuống.

Tiếp tục như thế, bộ phim này không thể chiếu tiếp được nữa vì khán giả là tên Pua nhảy vào đập phá vì phim quá tệ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.