Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 109: Trước giờ công thành



Chương 109: Trước giờ công thành

- Vậy nếu chúng ta chia ca ra để phòng thủ thì sao?

Hoàng Trung Hải bỗng đưa ra đề nghị.

- Chia ra làm hai ca, khi lực lượng ca 1 chiến đấu thì ca 2 nghỉ ngơi và ngược lại.

- Đây cũng là một cách hay nhưng liệu một nửa quân số, chỉ chưa tới hai ngàn người của chúng ta có chống lại được hàng vạn quân tiến công hay không?

Vệ Xá Nhân đưa ra nghi vấn, Hoàng Trung Hải cười giải thích:

- Nếu gặp q·uân đ·ội thiện chiến hoặc địa hình khác thì không được.

- Nhưng q·uân đ·ội Khô Máu Đỏ bị Thiên Long Quốc lừa gạt, mê tín v·ũ k·hí lạnh nên không có đại bác phá hủy tường thành.

- Địa hình quanh cửa khẩu Hoa Lư lại không thích hợp triển khai công thành quy mô lớn, dù đông đến trăm vạn đại quân cũng chẳng thể nào tận dụng.

- Tường thành phía đông, hướng mà chúng có thể công thành lại được xây cao và chắc, không dễ vượt qua.

Lực lượng Khô Máu Đỏ xây dựng nên cửa ải này chủ yếu để chống lại Đại Việt nên tường thành phía đông, hướng về Đại Việt được gia cố cực kỳ vững chắc, hiểm trở.

Vệ Xá Nhân nghĩ lại cũng thấy hợp lý, ông ta là người dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường.

Ban đầu, do ít trải qua những trận công thành ác liệt nên không chú ý tới.

Bây giờ, nghe Hoàng Trung Hải phân tích liền nhận ra lực lượng Khô Máu đỏ rất khó công phá cửa khẩu Hoa Lư từ phía đông.

- Quả là tướng tài Đất Việt, nơi sản sinh ra nhiều anh hùng bất diệt nhất!

- Ngài quá khen, ta cũng chỉ có kinh nghiệm hơn một chút thôi.

Hai người nhìn nhau cười sau đó bắt đầu phân chia kế hoạch phòng thủ.

Công việc chuẩn bị phòng ngự được ráo riết chuẩn bị, không khí vội vàng bao phủ khắp tòa thành.

Cùng lúc đó, ở phía đông, cách cửa khẩu Hoa Lư không xa.

Một toán tàn binh đang được áp giải tới trước mặt Pua, tướng lĩnh thuộc quân đoàn Khô Máu Đỏ, thống lĩnh năm vạn đại quân của “Phạt Nam Doanh”.



Lúc này, tên tàn binh đó đã thoi thóp hấp hối sau những đòn roi vọt, toàn thân đầy rẫy vết đ·ánh đ·ập, t·ra t·ấn mà rõ ràng không phải ở trên chiến trường.

Hiển nhiên, người lính này đã bị t·ra t·ấn bởi chính những kẻ tưởng chừng như là đồng đội.

- Đại nhân, tiểu nhân bắt được mấy tên đào ngũ bỏ chạy từ hướng tây tới.

- Thông qua trao hỏi sơ bộ, tiểu nhân phát hiện đây là đào binh đến từ cửa khẩu Hoa Lư, bỏ chạy tới đây vì để thất thủ.

Đại tướng Pua nghe như thế, dừng việc gọt trái cây lại, bình tĩnh đặt con dao và nhìn xuống người lính tàn binh.

Kẻ đó dùng giọng nói yếu ớt, cố gắng ngửa đầu lên để nói:

- Tướng quân, tiểu… tiểu nhân cố thoát… ra để báo tin!

- Cửa khẩu Hoa Lư … bị tập kích, quân Đại Việt cùng phản tặc Tây Việt bao vây.

- Tiểu nhân… liều c·hết lao ra báo tin… không phải đào binh.

- Bọn họ cố ý… vu oan để c·ướp tài sản.

Lão Pua nghe xong, không trả lời ngay, dùng đôi mắt ngạo mạn nhìn từ trên cao liếc xuống đầy phán xét.

Cơ thể vạm vỡ, hôi hám, khuôn mặt bặm trợn, nụ cười khinh khỉnh lộ rõ vẻ xem thường người khác.

Trước kia, Pua chỉ là một viên tướng trong quân đoàn Đại Hổ, dưới quyền cha của Kharus.

Nhưng kể từ sau khi lão chủ nhân q·ua đ·ời vì bệnh tật, Pua lấy lý do tiểu chủ nhân là hoàng thân Kharus còn chưa đủ trưởng thành để ngầm chiếm quyền.

Sau đó, lén hối lộ cho quan chức ở thủ đô Phố Bệnh để che lấp, đồng thời thể hiện trung thành với tân đế Hen Sun, đổi tên quân đoàn Đại Hổ thành “Phạt Nam Doanh” gia nhập vào quân đoàn Khô Máu Đỏ, thề làm tiên phong công phá Đại Việt.

Vua Hen Sun vốn đang muốn củng cố địa vị bằng quân đoàn Khô Máu Đỏ và phong trào d·iệt c·hủng người Việt nên rất hài lòng, nhắm mắt làm ngơ cho Pua giam lỏng hoàng thân Kharus, chiếm đoạt quyền lực.

Kể từ đó, Pua trở nên độc tài và man rợ hơn bao giờ hết:

- Lũ ngu đần này, dám tự ý bỏ bê nhiệm vụ mà chưa có lệnh của ta.

Cười gằn từng chữ, Pua ngồi xuống, bóp mặt người lính đang b·ị t·hương khiến anh ta nôn ra máu rồi tuyên bố:

- Tội của ngươi rất lớn, dám làm trái mệnh lệnh!



- Ta không cần biết các ngươi gặp phải chuyện gì, một khi ta đã ra lệnh phòng thủ thì cho dù có c·hết cũng phải làm.

- Tin tức?

- Ta không cần tin tức của tụi bay, lũ người Việt hạ đẳng, chỉ cần dùng một tay cũng bóp c·hết được.

- Vu oan hay không không quan trọng, loại hạ đẳng b·ị c·ướp đáng đời.

- Đem thằng này băm xác cho chó ăn, làm gương cho những kẻ khác.

- Mệnh lệnh của ta là tuyệt đối, cho dù bảo nhảy xuống hố lửa cũng phải nhảy.

- Còn những tướng lĩnh khác, chuẩn bị nhổ trại, t·ấn c·ông về cửa khẩu Hoa Lư.

- Cần phải cho bọn người Việt biết thế nào là dũng sĩ Khô Máu Đỏ.

Nghe lệnh của tên đại tướng Pua, nhiều người cảm thấy không ổn vì công thành quá qua loa nhưng chẳng dám lên tiếng vì sợ bị băm cho chó ăn như người lính tội nghiệp kia.

Đây chính là đặc thù của quân đoàn độc tài Khô Máu Đỏ, cấp trên quyết định mọi thứ bất kể nó ngu xuẩn, vớ vẩn tới mức nào.

Và thế là năm vạn đại quân của quân đoàn Khô Máu Đỏ khởi hành tới trước cửa khẩu Hoa Lư mà không hề biết được tình báo cụ thể về lực lượng liên quân ở bên trong thành.

Điều này dẫn tới khi các tướng lĩnh mặc giáp, cầm đao kiếm tới dưới chân thành nghĩ cách t·ấn c·ông thì chỉ biết trố mắt nhìn nhau.

- Công thành thế nào đây?

- Bên trong bao nhiêu người, có v·ũ k·hí gì?

- Không biết, ngươi đi hỏi đại tướng Pua xem?

- …

Bởi vì gã chủ tướng Pua tự cao, tự đại, vội vã xử tử những binh lính trở về từ cửa khẩu Hoa Lư để bịt miệng nên không ai biết cụ thể tình hình quân địch ở bên trong như thế nào.

Đây rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng của Pua nhưng không ai dám đi chất vấn cả, các thống lĩnh nhánh quân phụ trách t·ấn c·ông cửa khẩu Hoa Lư chỉ có thể thì thầm trao đổi với nhau:



- Làm thế nào bây giờ, không biết bên trong có bao nhiêu công cụ, vật tư thủ thành, chủng loại ra sao, quân số thế nào.

- Nhắm mắt lao đầu đi lên đánh thì khác nào t·ự s·át?

- Nhưng các ngươi cũng thấy tên điên đó rồi đấy, trái ý là b·ị c·hém liền.

- Hắn cố ý giao cho chúng ta chỉ huy công thành đợt đầu tiên, bảo không có mục đích thì chó nó tin.

Nghĩ tới thảm cảnh xảy ra nếu làm trái lệnh, cả bốn người đều sợ run cả người.

Trên thực tế, quân đoàn Phạt Nam không hoàn toàn nắm trong tay của Pua.

Như đã nói, chủ nhân chân chính của quân đoàn này là Kharus chứ không phải Pua.

Vẫn có nhiều tướng lĩnh âm thầm trung thành với chủ nhân cũ chứ không thông đồng với Pua làm xằng làm bậy.

Và bốn vị thống lĩnh đều nằm trong số đó, thuộc phe cựu thần.

- Ta nghi rằng hắn ta muốn nhân cơ hội này để bào mòn lực lượng của chúng ta.

Một thống lĩnh nói ra ý kiến của mình kiến những người khác chỉ biết thở dài.

Đây là chuyện khá dễ đoán.

Tất cả đều không phải người ngu, hành động của Pua thể hiện rất rõ về mục đích muốn gây cản trở cho việc công thành của chính quân Dưa Lạc.

- Chẳng lẽ hắn không sợ bị q·uân đ·ội Đại Việt làm mì vằn thắn sao?

- Hắn mà sợ, trong đầu hắn cứ nghĩ bản thân là cái rốn của vũ trụ, tự tin sẽ chống lại được Đại Việt.

- Mẹ kiếp, trên có chính sách, dưới có đối sách.

- Theo ý ta, chúng ta cứ giả vờ công thành nhưng không ra sức, cố ý dây dưa xem ai sợ hơn ai.

Một thống lĩnh tức giận chửi thề đưa ra đề nghị.

Vốn dĩ người này chỉ nói cho hả giận nhưng vô tình lại được những người khác hưởng ứng.

- Đúng vậy, mắc gì chúng ta phải hi sinh binh lính của mình vì một kẻ tư lợi, thọc gậy bánh xe như vậy.

- Các ngươi nên nhớ rằng bản thân Pua là kẻ tự tay đồ sát người Việt, nợ máu chồng chất, b·ị b·ắt lại chỉ có con đường c·hết.

- Còn chúng ta thì khác, chưa từng động đao kiếm với dân thường, sẽ không chịu căm thù từ q·uân đ·ội Dại Việt.

- Nói hay lắm, binh sĩ của chúng ta cũng là người, mắc gì phải làm lính cảm tử đâm đầu t·ự s·át cho chúng cười sung sướng, hả hê.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.