Khi nhìn thấy hàng trăm binh sĩ của mình hốt hoảng chạy trở về, tướng Vichake đã nổi giận:
- Mẹ kiếp, chúng mày bị ma đuổi đấy à?
- Đám con tin đâu?
- Tướng.. tướng… quân!
- Có… có địch!
Tên lính Khô Máu Đỏ chạy vắt giò lên cổ, thở hổn hển, mặt đỏ lên vì thiếu ô xi, nói chuyện đứt quãng không rõ ràng.
Vichake thấy thế, đang định nổi giận quát lớn thì nghe thấy tiếng súng nổ đùng đoàng ở sau khu nhà.
Lúc này, mặc dù có ngu ngốc thì Vichake cũng biết ở đằng sau có biến.
Gã ta đẩy mấy tên lính ra và nhìn về hướng trại tập trung.
Tuy rằng bị khuất tầm nhìn bởi những ngôi nhà lớn nhưng hắn có thể cảm nhận được tiếng súng đang ngày càng gần hơn.
Đầu tiên, đập vào mắt là những tên lính Dưa Lạc hốt hoảng chạy tụt quần xuất hiện trên con phố.
Họ vừa đi vừa ngoái nhìn lại đằng sau giống như ở đó có thứ gì đó cực kỳ khủng kh·iếp kiểu quái vật ba đầu sáu tay.
Nhưng sự thật thì truy đuổi chúng chỉ là binh lính nhà Trần, những con người bình thường nhưng mang theo tinh thần chính nghĩa tuyệt vời.
Nhìn thấy binh lính nhà Trần chỉ có lính bắn súng với số lượng ít ỏi, Vichake xùy cười.
- Tưởng thế nào chứ hóa ra cũng chỉ có thế này.
Lão ra lệnh cho binh lính:
- Một lũ hèn nhát!
- Chỉ có dăm ba cái que cời lửa mà cũng sợ!
- Dũng sĩ khô máu đỏ chưa bao giờ sợ những thứ như thế này!
- Xông lên, để cho bọn chúng biết thế nào là chiến sĩ.
Vichake không phải là một viên tướng chuyên nghiệp, đã thế còn phục vụ trong một q·uân đ·ội lạc hậu chỉ biết tới v·ũ k·hí khí lạnh.
Mọi hiểu biết của Vichake về v·ũ k·hí nóng chỉ giới hạn trong lòng bàn tay nhỏ bé xíu xìu xiu.
Ông ta cứ nghĩ rằng binh lính của mình chỉ bị dọa sợ, không dám xông lên nên mới bị đẩy lùi.
Trong sách giáo khoa mà Thiên Long Nhân dạy cũng nói rất rõ ràng, đối mặt với hỏa khí hãy sử dụng chiến thuật biển người, đây là tín điều trong giáo sứ quân sự của ông ta.
Nhưng đám giặc Khô Máu Đỏ mới bị lính súng trường của nhà Trần đánh đuổi vắt chân lên cổ mà chạy đã hiểu rõ kiến thức quân sự của Thiên Long Quốc đều lòe người, trốn tránh núp phía sau.
Chỉ có những binh sĩ bị tẩy não sẵn sàng liều mạng.
Đối với binh sĩ Khô Máu Đỏ, chỉ có giành được chiến công, g·iết người mới nhanh chóng thăng quan, hưởng đặc quyền.
- Xung phong!
- Xông lên!
- Làm thịt tụi nó!
Theo tiếng hô hào, cả ngàn tên giặc Khô Máu Đỏ hăm hở cầm đao kiếm xông thẳng về phía họng súng trên đường phố.
Đây là hình ảnh mà người hiện đại nhìn thấy sẽ đặt ba dấu hỏi chấm ở trên đầu, cảm giác cứ như muốn t·ự s·át.
Nhưng đối với Khô Máu Đỏ lại rất bình thường.
Toàn bộ châu á, chỉ có Trần Tí chế tạo thành công súng trường với đạn khóa nòng, tốc độ xả đạn đủ nhanh để ngăn cản chiến thuật biển người.
Các tài liệu quân sự của Dưa Lạc đều đến từ Thiên Long Quốc lạc hậu, mô tả súng ống như que cời lửa, có tốc độ bắn chậm và dễ xảy ra sự cố.
Điều này dẫn đến hầu hết binh sĩ và tướng lĩnh Dưa Lạc bị nhầm lẫn rằng súng ống rất yếu.
Như đã nói, bởi thương nhân Long Kiều độc quyền sản xuất v·ũ k·hí, họ tìm cách ngăn cản những người khác đổi mới v·ũ k·hí và chiến thuật tân tiến hơn để bảo vệ lợi ích của bản thân.
Đế chế Dưa Lạc lại phụ thuộc hoàn toàn vào tiền viện trợ của Thiên Long Quốc nên bị thao túng cũng là điều dễ hiểu.
Khi tướng lĩnh nhà Trần Hoàng Trung Hải nhìn thấy binh lính của đối phương ồ ạt xông lên chịu c·hết chỉ bình tĩnh hạ lệnh:
- Tất cả dừng lại, tự do xạ kích!
- Đội hỏa hổ, đội hỏa cầu chuẩn bị!
Là một tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, Hoàng Trung Hải lựa chọn biện pháp từ tốn và an toàn.
Ông ta không để binh sĩ của mình tiến hành cận chiến dù biết tinh nhuệ nhà Trần giỏi võ hơn rất nhiều.
Có thể bắt nạt bằng súng pháo, chỉ ngu ngốc mới cầm đao kiếm cận chiến.
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Tiếng đạn bắn liên tục không dứt.
Đám giặc Khô Máu Đỏ cũng không đến nỗi ngốc nghếch đến hết thuốc chữa, nhảy vào nấp sau những vách tường, mỗi khi đạn bắn xong rồi mới lao tới.
Đây là chiến thuật cực kỳ “tiên tiến” mà Thiên Long Nhân truyền thụ cho binh lính Dưa Lạc.
Vichake tin tưởng rằng có thể dễ dàng đánh bại “que cời lửa” trong môi trường nhiều công sự, tường chắn như thị trấn hoàn toàn đến từ chiến thuật của Thiên Long Nhân.
Nhưng vấn đề là súng ống của q·uân đ·ội nhà trần không giống bình thường.
Những kẻ nghĩ rằng súng nhà Trần hết đạn nhảy ra khiêu khích đều b·ị b·ắn thành cái sàng trong hai giây sau đó.
Súng trường khóa nòng với tốc độ bắn kinh khủng khiến đạn bay liên tục không ngừng nghỉ, khoảng cách giữa hai bên chỉ có một trăm mét nhưng khiến cho quân giặc Dưa Lạc chẳng thể nào tiếp cận nổi.
Giữa hai bên giống như bị ngăn cách bởi khoảng trống khổng lồ.
Đúng lúc này, tên tướng lĩnh Vichake từ xa nhìn thấy ra lệnh:
- Lũ ngu này, lấy xác người chắn đằng trước mà đi lên.
Súng đạn khóa nòng rãnh xoắn có sức công phá rất lớn ở cự ly gần, áo giáo và lá chắn thông thường không đủ sức ngăn cản.
Còn loại khiên dày?
Xin lỗi, trấn Snuol không đủ tư cách sử dụng loại khiên đó.
Vậy nên lựa chọn thích hợp nhất lúc này là sử dụng xác c·hết của đồng đội làm khiên thịt để vượt qua bão đạn.
Nhưng đây lại là cách mà q·uân đ·ội chính quy rất ít khi sử dụng vì nó thiếu tôn trọng đối với t·hi t·hể các chiến binh dũng cảm.
Chẳng qua đối với đám giặc Khô Máu Đỏ đã bị tẩy não thì những thứ như vinh dự, tình chiến hữu không quan trọng bằng việc phục tùng cấp trên.
Chỉ thấy đám giặc Khô máu đỏ rón rén dựng xác đồng đội tạo thành những bức tường.
Người trước ngã xuống, người sau dựa thế chạy lên, sử dụng chiến thuật biển người.
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Tiếng đạn vẫn tiếp tục vang lên nhưng đã không đạt được hiệu quả như lúc ban đầu vì bị cản lại bởi xác c·hết.
Đám giặc Khô Máu Đỏ dần tiến gần được vui vẻ hò reo:
- Chúng nó bó tay rồi!
- Xông lên anh em ơi!
Không hề sợ hãi trước c·ái c·hết, những tên lính khô máu đỏ giống như hít phải t·huốc p·hiện, lăm le lưỡi kiếm trên tay xông thẳng tới q·uân đ·ội nhà trần ở khoảng cách rất gần.
Chúng đã tưởng tượng ở trong đầu cảnh có thể mặc sức chém g·iết những binh sĩ súng trường yếu đuối cầm que cời lửa.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
- Súng trường lùi ra!
- Đội hỏa hổ t·ấn c·ông!
Từ phía sau, một nhóm binh sĩ cầm hỏa hổ bước tới với thuốc mồi đã được chuẩn bị sẵn.
- Khai hỏa!
Lần này, đích thân Hoàng Trung Hải ra lệnh thì những người lính mới đồng loạt kích hoạt.
Trừ trong hỏa hổ, hỗn hợp nhựa thông, phốt pho được đẩy ra ngoài và đốt cháy, tạo thành một cột lửa lớn giống như súng phun lửa ở thời hiện đại.
Hơi nóng và ngọn lửa nhanh chóng liếm vào người đám giặc Dưa Lạc, quần áo b·ốc c·háy, cả người bị bóng ngã xuống hàng loạt.
Tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng v·ũ k·hí nóng cận chiến yếu hơn v·ũ k·hí lạnh mà quên mất loại quái vật siêu khủng kh·iếp này.
Có thể nói, cho dù võ lâm cao thủ hàng đầu đứng trước mặt súng phun lửa thành hàng thì cũng chỉ đành bó tay chịu c·hết.
Vậy nên không khó hiểu khi hàng chục lính Khô Máu Đỏ lăn lộn trên đất với ngọn lửa trên người.
- Á á á!
- Mặt của tao, mặt của tao!
Tiếng kêu réo inh ỏi và mùi thịt khét quanh quẩn trong không khí khiến đám lính đằng sau kh·iếp đảm không dám đi tới.
Dũng khí không s·ợ c·hết của họ đến từ chiêu trò tẩy não của tướng lĩnh khô máu đỏ, nhưng cảnh tượng như địa ngục trước mặt còn đáng sợ hơn c·ái c·hết đơn thuần.
Nhưng tình thế của họ hiện tại là tiến thoái lưỡng nan.