Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 104: Không phải nô lệ nào cũng muốn tự do



Chương 104: Không phải nô lệ nào cũng muốn tự do

- Đội bắn súng, tiếp tục bắn tự do!

Hoàng Trung Hải ra lệnh một cách bình tĩnh, không vì lợi thế trước mắt mà đánh mất chính mình.

Ông ấy biết súng phun lửa khiến cho lá chắn từ xác c·hết mất đi tác dụng nên ra lệnh cho đội súng trường tiếp tục công kích từ xa.

Nếu gặp kẻ háo thắng, có thể đã ra lệnh cho đội ngũ ùa lên bằng súng phun lửa truy kích.

Nhưng đây là cách làm không khôn ngoan, vẫn câu nói cũ, tại sao phải cận chiến khi bạn có súng trong tay.

Bằng!

Bằng!

Bằng!

Lại thêm một loạt binh lính Dưa Lạc ngã xuống như ngã rạ.

Lần này, họ đã bắt đầu hốt hoảng vì không biết phải làm như thế nào, xông lên thì sẽ bị hỏa hổ g·iết c·hết, lùi về sau cũng bị tên Vichake chém.

Đứng yên thì bị súng trường rỉa từng tên một.

Chúng chỉ có thể luồn lách chui vào bên trong những ngôi nhà, nấp đằng sau mảnh tường loang lổ để trốn tránh làn đạn sặc mùi khói thuốc súng.

Chúng thầm nghĩ trong lòng mọi thứ sẽ tạm thời yên ổn, dựa vào phòng ốc làm công sự để giằng co thêm một thời gian tìm cách phản công.

Nhưng không biết từ lúc nào, những quả cầu chứa chất nổ đã được ném vào chỗ ẩn nấp của chúng.

Hoàng Trung Hải cực kỳ nghiêm cẩn với từng bước tiến công, ông ta điều động đội Hỏa Cầu ném “lựu đạn” vào trong phòng ốc và tường vây, không cho đố phương bất kỳ một cơ hội nào để thở dốc.

Hỏa cầu lăn qua lăn lại giống như bánh xe vận mệnh của đám lính Dưa Lạc, dừng hẳn rồi bùm một tiếng.

Ầm ầm ầm!

Liên hoàn t·iếng n·ổ vang lên làm rung chuyển cả thị trấn Snuol nhỏ bé.

Xác c·hết bay tứ tung ra ngoài khiến đám binh sĩ Dưa Lạc trở nên kh·iếp hãi.

Ngay cả tướng lĩnh Vinchake cũng bắt đầu bối rối không biết làm sao, trong lòng chỉ muốn tháo chạy.

Tài liệu quân sự, binh pháp của Thiên Long Quốc không nhắc đến trường hợp này.

Dựa theo ý tưởng "thiên tài" của chuyên gia Thiên Long Quốc, chỉ cần dùng chiến thuật biển người sẽ vô hiệu hóa được v·ũ k·hí nóng.

Nhưng chiến thuật biển người thật sự có tác dụng sao?



- Quân đội tiến lên, tiếp tục xạ kích!

Hoàng Trung Hải tiếp tục thực hiện chiến thuật ăn chắc mặc bền của mình, binh lính dùng súng trường vừa tiến tới vừa bắn với sự hậu thuẫn của lính Hỏa Hổ, lính Hỏa Cầu.

Mỗi người đều mang theo v·ũ k·hí cận chiến ở bên hông, sẵn sàng tiêu diệt một số tên giặc từ trong nhà nhảy ra kiếm chuyện.

Tốc độ tiến lên có vẻ rất chậm nhưng lại vững vàng từng bước, khó mà ngăn cản được.

- Chuyện quái quỷ gì thế này, đây không phải là súng ống mà chúng ta biết.

- Chúng là ác ma, v·ũ k·hí của quỷ dữ đến từ địa ngục.

Vichake bắt đầu sợ hãi, nói năng bậy bạ và vội vàng tìm đường bỏ trốn.

Nhưng tình thế của lực lượng Khô Máu Đỏ do ông ta dẫn đầu không hề lạc quan chút nào.

Họ đang bị vây nhốt giữa cánh quân nhà Trần và nghĩa quân Tây Việt đang chờ sẵn ngoài hẻm.

Nhìn từ trên cao giống như một chiếc bánh mì kẹp thịt, đường nào cũng c·hết.

Từng người, từng người một ngã xuống dưới họng súng trường và ngọn lửa từ hỏa hổ phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đám giặc Khô Máu Đỏ.

Rốt cuộc, bắt đầu có kẻ quỳ xuống đầu hàng!

- Đừng g·iết tôi, tôi đầu hàng!

- Tha cho tôi!

Hoàng Trung Hải thấy cảnh này, nhỏ giọng ra lệnh:

- Kêu gọi đầu hàng!

- Người đầu hàng không g·iết!

- Nhưng không cần tiếp cận sớm tránh bị chúng tập kích bất ngờ.

- Có dị động, được phép nổ súng trước.

Vẫn là cách xử lý vững vàng trước sau như một.

Ông ta biết rõ cách xử lý thế nào để giữ an toàn mà không làm cho đám giặc Dưa Lạc phản kháng.

Bị dồn đến đường cùng, ai cũng sẽ làm liều.

Quả nhiên, khi q·uân đ·ội nhà trần kêu gọi đầu hàng, liên tục là những binh lính Dưa Lạc quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nhưng cũng có một số kẻ bị tẩy não quá nặng, liều c·hết t·ấn c·ông khi quân lính tới gần thì ngay lập tức b·ị b·ắn thành cái sàng.



Mọi chuyện hoàn toàn ngả ngũ khi lực lượng khởi nghĩa Tây Việt tràn sang bao vây.

Vichake đã b·ị b·ắt giữ ngay tại trận, kết thúc hành trình tàn ác đàn áp dân lành ở đây.

Lá cờ trên nóc thị trấn cũng được thay đổi.

Nhưng để trấn Snuol trở lại huyện thành phồn vinh như xưa thì còn là câu chuyện rất dài.

Màn đêm buông xuống.

Ánh lửa bập bùng.

Hoàng Trung Hải và Vệ Xá Nhân đứng gần nhau, từ trong đôi mắt của đối phương nhìn thấy vẻ đăm chiêu khi nghĩ cách xử lý những nô lệ trong trại.

Rất nhiều người sẽ nghĩ đơn giản là trao trả tự do, xong hết việc.

Nhưng chuyện không đơn giản như thế.

Người dân nơi đây trải qua thời gian dài bị đàn áp đã trở thành những cái xác không hồn mất rồi.

Giống như lúc này, khi được nói về tự do, phản ứng đầu tiên của họ không phải vui mừng mà là hoang mang!

Đúng vậy, họ trở nên hoang mang, không biết mình phải làm gì, như thế nào trong quãng thời gian tiếp theo.

- Chúng ta phải sống tiếp thế nào đây?

- Chúng ta được sống chứ?

- Tự do là gì, có ăn được không.

Hầu hết bọn họ đều đã rơi vào trạng thái “chấp nhận” bản thân làm nô lệ là bình thường.

Họ sợ rằng nếu không làm nô lệ thì sẽ c·hết.

Họ sợ phải rời khỏi cuộc sống đang đày đọa họ từng ngày, giống những chàng trai simlord hay cô gái bị trap quyết tâm “quỳ liếm” đến cùng.

Khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, ngồi ngây ra như một xác c·hết, không có bất kỳ tương lai gì.

Hầu hết n·ạn n·hân trong trại đều có chung một hiện tượng này, nếu để mặc không khác gì g·iết họ.

Chỉ có một vài người mới được đưa vào trại là thoát khỏi.

Hoàng Trung Hải là một quân nhân điển hình, ông ta biết vấn đề này sẽ gây khó xử nhưng không biết cách giải quyết.



Ông ta quay sang hỏi Vệ Xá Nhân:

- Ông bạn, ông tính xử vụ này thế nào?

Vệ Xá Nhân lấy từ đâu ra một điếu thuốc lá nhập từ thương nhân tây dương, hít một hơi thật dài rồi nói:

- Xử được, nhưng sẽ bị mang một chút tai tiếng là đồ tể, máu lạnh!

- Ý ông là?

- Lấy máu rửa tội!

Vệ Xá Nhân nói với giọng cực kỳ cứng rắn, ánh mắt lộ ra sát khí.

- Tất cả đám lính Khô Máu Đỏ dính đầy tội ác phải dùng máu tươi của mình để chuộc lại những tội lỗi mà bản thân đã gây ra.

Mặc dù Hoàng Trung Hải không nói rõ nhưng cũng đoán được phần nào việc mà đối phương muốn làm.

Với bản tính cẩn thận, từ tốn, Hoàng Trung Hải tỏ ra e ngại:

- Nhưng việc này mà để đám nho sĩ cổ hủ biết được thì rách chuyện.

- Không cần lo!

Vệ Xá Nhân khoát tay:

- Chuyện này là do ta làm, một mình ta chịu trách nhiệm!

Hoàng Trung Hải nghe vậy liền trầm mặc.

Trên thực tế, khi nhìn thấy những đống xương chồng chất của các n·ạn n·hân xếp đầy cả cánh đồng thì bản thân ông cũng đã muốn tiễn hết lũ Khô Máu Đỏ lên đường.

Nhưng bởi vì thân phận của họ là binh lính Đại Việt, không phải người bản xứ nên khá n·hạy c·ảm.

Cuối cùng, Hoàng Trung Hải lựa chọn đi uống rượu “say” rồi ngủ quên.

Vệ Xá Nhân ngầm hiểu nở một nụ cười lạnh lùng:

- Tha chứ cho chúng bay là việc của chúa, còn việc tiễn chúng bay lên thiên đường là việc của ta.

Nói đoạn, ông ta ra lệnh:

- Đem hết tất cả tù binh tập trung ra bãi sọ người.

- Dẫn những n·ạn n·hân ra, để họ chính tay xử quyết những kẻ đã h·ành h·ạ mình.

Bãi sọ người là một “kỳ quan” do lực lượng Khô Máu Đỏ tạo ra.

Để tăng tính răn đe với những n·ạn n·hân trong trại, chúng sẽ chôn sống một vài n·ạn n·hân vào trong đất, chỉ để lộ ra cái đầu và chịu t·ra t·ấn đến c·hết.

Sau khi c·hết, xương cốt của họ chìm vào trong đất và chỉ để lộ ra hàng đống những xương sọ trắng hếu trên bề mặt.

Đây là địa điểm ám ảnh nhất với tất cả n·ạn n·hân nơi đây.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.